” Gọi chồng đi.”
Nghe xong ba từ “gọi chồng đi” của Trình Hạo Phong khiến An Kỳ căng cứng cả người, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới nhìn lại khuôn mặt anh tuấn khuất sau lớp khẩu trang nhưng vẫn phảng phất nét cao cao tại thượng, ánh mắt lộ rõ sự bá đạo, bất khuất.
Khuôn miệng nhỏ nhắn nở nụ cười cười méo mó, cùng với đôi gò má đã ửng hồng vì ngại ngùng càng khiến An Kỳ trở nên đáng yêu.
” Em không gọi? Thế anh đi đây.”
” Ơ ơ, chờ chút chờ chút, em gọi em gọi mà.”
An Kỳ nhẹ nhàng cựa mình rồi nhanh miệng lên tiếng ngăn cản Trình Hạo Phong.
Cô hít sâu một hơi lấy hết dũng khí, sau đó mới nhìn thẳng vào mắt anh khẽ nói.
” Chồng, để tiểu Kỳ xuống nha…”
Trình Hạo Phong bật cười hài lòng rồi cẩn thận để An Kỳ xuống, cưng chiều véo yêu chiếc mũi cao cao của cô, cười nói.
” Vợ, em thật ngoan.”
An Kỳ bĩu môi, giơ ngón trỏ lên trêu ghẹo lại cái mũi cao vút của Trình Hạo Phong, tinh nghịch bắt chước theo giọng điệu của anh mà đáp trả lại.
” Đại ma vương, anh thật bá đạo.”
” Reng Reng Reng ”
Bầu không khí đang vui vẻ đột nhiên lại bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại trong túi xách An Kỳ.
Cô vội lấy điện thoại ra rồi bắt máy ngay.
” Em tới đâu rồi?”
Giọng Du Cầm có chút gắt gỏng vang lên qua loa điện thoại, khiến An Kỳ thoáng giật mình.
” Dạ tới rồi, em lên ngay đây ạ.”
Trả lời Du Cầm xong, cô tắt điện thoại rồi mang nét mặt nhăn nhó nhìn Trình Hạo Phong.
” Trễ rồi, em phải lên ngay, mọi người đang chờ. Hay anh cứ về làm việc đi, khi nào xong em sẽ đón taxi về. Anh đừng lo cho em, em không muốn anh vì em mà bỏ dỡ việc ở tập đoàn đâu.
” Đi theo em là việc của anh. Anh dìu em vào trong.”
” Nhưng mà…”
” Đi đi đi… đi nhanh còn về nhà nghỉ ngơi. Nha đầu ngốc, em thật lắm lời.”
Trình Hạo Phong thẳng thừng cắt ngang lời cô rồi cúi người đưa tay ra hiệu mời An Kỳ tiến về phía trước.
An Kỳ nhìn hành động đáng yêu của anh mà chỉ biết bất lực, đưa tay lên đỡ trán rồi đi vào trong.
Vào tập đoàn, An Kỳ được tiếp tân đưa tới phòng chụp ảnh đã được chờ sẵn.
Vừa bước vào cô đã là tâm điểm của mọi ánh mắt, những cái nhìn không hài lòng kể cả là tầm mắt chán ghét đều chĩa thẳng về phía An Kỳ. Chỉ có duy nhất phía khách hàng và Du Cầm là tỏ ra khá vui mừng vì sự xuất hiện của cô.
Thấy An Kỳ vào tới, Du Cầm liền đi nhanh về phía cô, áp sát đến tai An Kỳ khẽ nói.
” Em mau vào thay quần áo, trang điểm xong thì quay ra. Chị cho Nhã Đan chụp trước rồi tới em. Phía đối tác vừa tăng thêm một suất chụp đôi theo chỉ đề Wonder Woman nên em phải chụp cùng Nhã Đan để chọn ra năm bức ảnh nổi bật nhất. ”
” Dạ.”
Trả lời Du Cầm xong An Kỳ liền vào phòng thay trang phục, rồi tới phòng trang điểm cho chuyên viên makeup. Toàn bộ quá trình, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, săm soi về phía mình thì Trình Hạo Phong vẫn ngó lơ, bám sát theo An Kỳ.
” Ê ê, Tú Tú, nhìn xem anh chàng đằng kia trông có vẻ phong độ quá kìa.”
Hai nữ nhân viên bên bộ phận chuẩn bị trang phục vừa trở ra từ phòng thay đồ, trông thấy Trình Hạo Phong đứng trước cửa phòng trang điểm đã tụm lại chỉ trỏ về phía anh.
Tiểu Lam nhìn theo hướng Tú Tú chỉ rồi nói.
” Chắc là vệ sĩ của một trong hai nữ minh tinh bên tập đoàn Trình thị đó.”
” Nhìn kìa, vóc dáng cao lớn, lịch lãm. Tuy là mang khẩu trang nhưng chỉ qua ánh mắt thôi là biết đã đẹp trai thế nào rồi. Mình phải qua làm quen mới được.”
Nói xong Tú Tú liền hí hửng tiến về phía Trình Hạo Phong.
” Chào anh. Em là Tú Tú, có thể làm quen với anh được không?”
Trình Hạo Phong liếc mắt nhìn xuống bàn tay đang hướng về phía mình mà khẽ nhếch môi. Sau đó là thái độ hờ hững dành cho cô gái trẻ.
Bị Trình Hạo Phong quăng cho tảng băng lạnh, Tú Tú ngượng đến mức đỏ cả mặt. Cô thu tay lại, nhưng vẫn không có ý định rời đi mà tiếp tục tiến sát đến anh.
” Anh là vệ sĩ của Nhã Đan hay An Kỳ? Không ngờ Trình thị toàn là trai xinh gái đẹp. Đến vệ sĩ mà cũng phong độ.”
Do cửa phòng makeup không đóng nên An Kỳ có thể nhìn thấy mọi cử chỉ của Trình Hạo Phong lúc này.
Đôi mày cánh cung vừa được kẻ sắc sảo chợt cau chặt lại khi thấy Tú Tú tới gần Trình Hạo Phong, hình ảnh hai người đứng gần nhau được phản qua chiếc kính lớn trong phòng, lọt hẳn vào tầm mắt của An Kỳ.
” Nè, em đang nói chuyện với anh đó, tỏ ra lạnh lùng làm gì chứ.”
Tú Tú mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ là gì mà tiến tới gần Trình Hạo Phong thêm một bước, áp sát vào thân hình cao lớn.
Đôi mày kiếm đã gắt gao cau thật chặt, ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về cô gái da mặt dày hơn cả “vách tường” nhếch mép khinh thường rồi chuẩn bị lùi về sau một bước thì giữa hai cơ thể đang đứng gần nhau đột nhiên đã có một lực tác động mạnh kéo Tú Tú ra xa. Ngay sao đó là tấm thân mảnh khảnh đứng phía trước Trình Hạo Phong ra dáng che chắn.
” Cô đang làm gì vậy?”
An Kỳ dành câu hỏi sắc bén như con dao hai lưỡi nhắm về phía cô gái trơ trẽn vẫn còn ung dung đứng đó.
Đôi mắt hồn nhiên trong sáng lúc này cũng trở nên lạnh lẽo.
” Hóa ra là người của đại minh tinh Lý An Kỳ, tôi chỉ muốn đến làm quen với anh ấy thôi. Có gì đâu mà chị căng vậy? Chị chỉ là một bông hoa mới nở còn chưa biết sẽ rực rỡ được bao lâu, đừng ỷ có mấy ông chủ lớn đứng sau chống lưng mà hóng hách.”
Tú Tú ngang nhiên khoanh tay trước ngực, vênh mặc lên kiêu ngạo đáp trả An Kỳ không chút kiêng dè.
An Kỳ nhếch môi cười khinh bỉ, bước tới gần Tú Tú, kề đến gần tai cô gái, bằng thanh giọng lạnh lùng An Kỳ gằn từng chữ một.
” Vậy thì cô nên cẩn thận một chút, kẻo bị “ông chủ lớn” của tôi giẫm chết cái loại gái trơ trẽn như cô.”
Nói xong An Kỳ lướt qua Tú Tú, đi thẳng ra ngoài phòng chụp ảnh. Theo sau cô chính là “ông chủ lớn” Trình Hạo Phong.
Vào phòng chụp ảnh, Nhã Đan đã thực hiện xong phần của mình đang ngồi nghỉ ngơi chờ phần chụp đôi cùng An Kỳ.
Xung quanh Nhã Đan kẻ cầm quạt, người đưa nước lo lắng chăm sóc như một nữ vương. Nhìn lại An Kỳ thì đơn thương độc mã lẻ loi một mình đúng là quá khác biệt.
Người vừa bước vào nghề làm gì có thể tránh khỏi cảnh tượng bị ghẻ lạnh này.
Chỉ khi nào bạn được công nhận là thật sự có tài năng, độ nổi tiếng vươn xa hơn nữa, tiếng nói có giá trị thì lúc đó bản thân mới thoát khỏi cảnh hiu quạnh.
” Nhã Đan, xong chưa em?”
” Dạ rồi chị.”
Trả lời Du Cầm xong, An Kỳ cầm chân váy dài lên rồi bước về phía sân khấu đã được bố trí khá đơn giản.
Trang phục An Kỳ mặc trên người là chiếc đầm cúp ngực màu đỏ, tà váy dài được xẻ tà giữa hai chân.
Điểm nhấn nổi bật nhất là đôi giày cao gót mười phân trong suốt như pha lê được mang dưới đôi chân nhỏ nhắn.
Gương mặt V- line được trang điểm kĩ càng, quyến rũ. Hai con ngươi đen láy đã được thay đổi thành màu xanh nước biển nhờ cặp kính áp tròng.
Bờ môi mềm mại đỏ hồng tự nhiên như cánh hoa hồng tươi sáng được điểm tô sắc son đỏ tươi như quả dâu tây chín mọng.
Mái tóc dài óng ả tạo kiểu phồng nhẹ nhàng phần chân tóc và được búi cao đơn giản.
” Bây giờ em ngồi xuống ghế và tạo kiểu với quả táo đỏ này nhé. Xuất này anh cần chọn ra năm bức ảnh tươi tắn nhưng phải thể hiện được sự quyến rũ nổi bật của một người phụ nữ. Em làm được chứ?”
” Dạ. Em sẽ cố gắng.”
An Kỳ mỉm cười trả lời lại yêu cầu mà trợ lý giám đốc của ELLE cần cô phải thực hiện rồi ngồi xuống ghế.
” Rồi… Người mẫu xinh đẹp, em bắt đầu tạo kiểu đi nhé.”
Nhiếp ảnh gia cười nói với An Kỳ trong thái độ vô cùng vui vẻ thoải mái rồi đưa mắt vào vị trí ống kính. Sau đó là những âm thanh được phát ra từ máy ảnh.
[ Tách, tách, tách].