Trong trang viên rộng lớn, thoáng đãng. Trình Hạo Phong lịch lãm nam tính trong chiếc quần âu đen phối với áo sơ mi màu xanh đen tôn lên nét đẹp phong trần, mạnh mẽ.
Anh đứng tựa lưng vào chiếc Lamborghini một trong những chiếc xe đắt nhất thế giới chuyên được những nhân vật giàu có sử dụng. Lamborghini thể hiện được giá trị cao quý và đẳng cấp của bản thân người sở hữu chúng.
Vóc dáng cao lớn đứng đó chờ đợi, ung dung đút một tay vào túi quần, ánh mắt trầm ổn tập trung vào màn hình điện thoại.
An Kỳ trở ra từ biệt thự, trên tay vẫn còn xách đôi giày cao gót và túi xách, đi chân trần vội vàng chạy về hướng Trình Hạo Phong.
“Em xong rồi, chúng ta đi được chưa?”
Nghe thấy giọng nói lãnh lót của An Kỳ đang đến gần, anh cất điện thoại vào túi quần rồi hướng mắt nhìn về phía An Kỳ, nét mặt tỏ vẻ vô cùng hài lòng với trang phục mình đã chọn cho cô.
Chiếc váy body tay dài, chân váy được cắt xẻ tinh xảo ôm trọn thân hình đúng tiêu chuẩn, làn da trắng không tì vết càng trở nên nổi bật với chiếc váy màu đen huyền bí.
Cho đến khi dừng lại nơi bàn chân nhỏ nhắn, trắng ngần, đang trần trụi dưới mặt đất khiến Trình Hạo Phong bất giác cau mày khó chịu.
“Sao không mang giày vào?”
An Kỳ đưa mắt nhìn xuống chân mình, gãi gãi đầu nhìn anh khẽ cười trừ rồi dè dặt nói
“Lúc nãy đi nhanh quá sợ lại trượt ngã nên đi chân trần cho chắc, xíu nữa lên xe em sẽ mang vào. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ em đã trễ giờ lắm rồi, hôm nay là buổi đào tạo đầu tiên, em đến trễ sẽ để lại ấn tượng xấu thì không tốt chút nào.”
Càng về sau giọng cô càng nhỏ dần, đầu cũng từ từ cúi thấp xuống chỉ có ánh mắt tinh nghịch là khẽ nhướng lên xem xét thái độ của anh thế nào.
Trình Hạo Phong không nói câu nào mà mang theo gương mặt lạnh lẽo xoay lưng bỏ lên xe trước.
“Sợ trễ sao còn đứng đó. Hay em muốn tự mình đi bộ?”
Câu nói lạnh nhạt xen lẫn chút bực dọc của anh làm An Kỳ thoáng giật mình, cô mím môi chẳng dám thốt ra nửa lời, ngoan ngoãn leo lên xe.
Chiếc xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi trang viên với tốc độ không thể tưởng nổi, An Kỳ lần đầu tiên được ngồi xe mui trần mà lại đi với tốc độ cao thế này nên nhất thời cảm thấy không quen, mặc dù có chút khó chịu nhưng cô cũng chẳng dám lên tiếng. Sợ rằng Trình Hạo Phong lại nổi giận thì bản thân còn khổ hơn.
Mới chỉ hơn 10 phút siêu xe đã dừng trước cổng tập đoàn Trình thị. An Kỳ ôm ngực thở phào nhẹ nhỏm vì cảm thấy may mắn khi có còn có thể bình an xuống xe của Trình Hạo Phong.
“Cảm ơn anh nha. Em vào trong đây, không phiền anh nữa.”
Khuôn mặt tươi tắn quay qua nhìn anh mỉm cười dịu dàng rồi đẩy cửa xe ra.
“Khoan đã.”
Hai từ ngắn gọn nhưng mang theo sự ra lệnh uy nghiêm phát ra từ miệng Trình Hạo Phong khiến An Kỳ lại trở nên bất động, cô đóng cửa xe lại rồi quay sang dè dặt nhìn anh.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Trình Hạo Phong không trả lời mà liếc mắt nhìn xuống bàn chân vẫn còn chưa mang giày của cô.
An Kỳ theo phản xạ cũng nhìn theo hướng mắt anh đang chăm chăm nhìn vào, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, cô cười cười cho qua rồi cúi xuống mang đôi giày cao gót hơn năm phân vào chân.
“Xong rồi. Em đi nha. Tạm biệt.”
Lần này cô quyết định đánh nhanh rút gọn. Chỉ bỏ lại cho anh vỏn vẹn một câu ngắn gọn rồi nhanh chóng bước ra khỏi chiếc xe mang theo tảng băng khổng lồ kia.
Trình Hạo Phong nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm nhìn mới lái xe đi.
” Nhìn xem nhìn xem, gương mặt mới kìa, mới ngày đầu vào buổi huấn luyện đã đến trễ rồi, làm như có giá lắm không bằng.”
Mẫn Giao cùng Kiều Lam và Quế Chi đang đứng tán dốc dưới sảnh, trông thấy An Kỳ đi vào Mẫn Giao liền ghét bỏ ra mặt thẳng thừng lên tiếng mỉa mai.
” Còn không phải dựa vào mấy mối quan hệ đèn mờ kia mới dám to gan lên mặt vậy sao.”
Kiều Lam khoanh tay trước ngực, ánh mắt đanh đá liếc nhìn An Kỳ rồi cũng hùa theo Mẫn Giao.
Quế Chi đứng bên cạnh cũng nhanh chóng phụ họa theo đàn chị mình.
” Đúng rồi đó, vừa rồi tôi còn trông thấy cô ta được đại gia đưa tới bằng siêu xe phiên bản giới hạn nữa đó.”
Mẫn Giao chậc lưỡi, nhếch môi khinh thường rồi thô bỉ lên tiếng.
” Chậc chậc, xem ra con đường cô ta đang đi đã được thảm đỏ trải đường trước hết rồi. Gì mà catwalk đỉnh cao, tài năng hơn người, viên dạ minh châu bị bụi trần vùi lắp chứ, tôi thấy cũng chỉ bằng mấy hạng gái lấy thân lót đường làm bậc thang để trèo lên cao thôi.”
Từng câu từng chữ của bọn họ đã lọt hết vào tai An Kỳ không sót một chữ nào nhưng cô vẫn thản nhiên như không nghe thấy. Lướt qua ba người rảnh rỗi sinh nông nổi kia như không khí rồi ung dung không chút bận lòng đi thẳng vào thang máy.
Bị xem như người vô hình Mẫn Giao và Kiều Lam chỉ biết giậm chân đấm ngực hậm hực tức giận rồi đùng đùng bỏ đi. Quế Chi cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Lên đến tầng dành riêng cho quản lý, An Kỳ đã vội đến mức vừa đi vừa chạy vì lúc này đã hơn 8 giờ sáng, lẽ ra giờ này cô đã phải trong buổi huấn luyện chứ không phải mang cái nét mặt lo lắng vội vã chạy đi tìm quản lý của mình thế này.
Vừa lên tới phòng quản lý Du, còn đang đứng trước cửa điều chỉnh lại hơi thở rối loạn thì trợ lý Chu từ phía sau đi tới vỗ nhẹ lên vai làm cô giật mình.
“An Kỳ sao giờ này em còn đứng đây? Đã sắp tới giờ tập rồi.”
Quay lại nhìn thấy là trợ lý Chu, An Kỳ mới thở phào nhẹ nhỏm rồi mới nghĩ tới câu hỏi vừa nghe được cho đến khi đã nhận định rõ ràng câu hỏi cô mới ngạc nhiên hỏi lại
“Sắp tới giờ tập? Vậy từ sáng giờ vẫn chưa bắt đầu sao?”
“Đúng rồi. Chị Du Cầm còn chưa tới mà. Sáng nay có cuộc hẹn đối tác quan trọng nên buổi tập của em được dời lên 9 giờ sáng. Chị ấy không thông báo với em sao?”
Nghe trợ lý Chu nói xong, An Kỳ mới lật đật mở điện thoại ra xem
” Tôi là quản lý Du đây. Sáng nay lịch tập luyện của em sẽ được dời lên 9 giờ. Em không cần đến sớm.”
Đọc xong đoạn tin nhắn được gửi tới từ dãy số lạ, An Kỳ chỉ biết đỡ trán chịu thua chính bản thân mình.
Sáng nay dậy trễ rồi vội vội vàng vàng chạy đến đây cô nào có để ý đến chiếc điện thoại thân yêu của mình đâu mà đọc được cái tin nhắn này. Tưởng trễ hóa ra lại thành đúng giờ.
“Em đến phòng tập chờ đi nha, chị đi làm việc đây.”
Trợ lý Chu vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.
An Kỳ cũng vẫy vẫy tay chào rồi nhìn lại màn hình điện thoại.
08:30 pm là những gì cô để ý đến, khuôn mặt đáng yêu khẽ thở dài, thả lỏng lại cơ thể rồi đi tới phòng tập.1
Trên đường đi An Kỳ gửi tin nhắn báo bình an trễ cho Hạ Tiểu Hi vì tối qua cô lại không về nhà, hi vọng lần này có thể an toàn vượt qua ải như lần trước. Còn không chắc có khi Hạ Tiểu Hi sẽ dùng nước bọt mà nhấn chìm cô mất.