Chương 772
Chử Gia Mỹ lườm cô một cái rồi nói: “Được rồi, nếu vậy thì cô cứ đi nói cho Liễu Giai Tâm biết tôi là người đầu độc là được rồi!”
Nói xong, cô ta không cho Tần Hoài An có cơ hội nói nữa mà đùng đùng tức giận rời khỏi phòng.
Tần Hoài An cau mày nuốt lời trở lại, giữa lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Nếu không ngăn cản Chử Gia Mỹ, không biết cô ta sẽ tiếp tục làm gì bà Chử.
Tần Hoài An suy nghĩ rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra cửa, một bóng người vụt qua quanh cô.
Cô chưa kịp nhìn rõ thì sau gáy cô đau âm ỉ.
Sau đó, mắt cô tối sầm và cô ngắt đi.
Chử Gia Mỹ – người vốn đã rời đi lại bước ra từ góc phòng và thúc giục người đàn ông hành động: “Mau đưa cô ta đến chỗ của tôi, sau đó…”
Cô ta ra lệnh, nhìn Tần Hoài An bị thuộc hạ bắt đi, nhếch mép cười khẩy.
May mắn thay, khi cô ta nghe việc Tần Hoài An sẽ nói chuyện về tách trà buổi sáng, cô ta liền cảm thầy có gì đó không ổn nên đã sắp xếp người trước.
“Tần Hoài An này mà lại dám uy hiếp mình, tuyệt đối không được đề cho cô ta phá hỏng kế hoạch của mình được!”
Hiện giờ, cô ta có một ý tưởng mới.
Khi Chử Gia Mỹ trở lại văn phòng chủ tịch, vẻ mặt của cô ta không tỏ ra có bất thường nào.
Liễu Giai Tâm đã trở về sau cuộc họp và ngẫu nhiên hỏi: “Vừa nãy thư ký Phương nói Tần Hoài An đến tìm con? Chuyện gì vậy, cô ấy mà lại đặc biệt tìm đến tận công ty luôn sao?”
Chử Gia Mỹ trả lời: “Không có gì cả, chỉ là nói với con sau này đừng cho mẹ uống trà lung tung nữa. Tần Hoài An con người này đúng là làm việc gì cũng cứ thích nhiệt tình như thế!”
“Mẹ lại hy vọng con có thể học hỏi từ cô ấy một chút đấy, làm mọi việc nghiêm túc một tí.” Liễu Giai Tâm mỉm cười, vừa nói xong, trên điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.
“Bà Chử, tôi là Tần Hoài An đây. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà. Tôi phải đích thân nói trước mặt bà mời được. Xin bà qua đây ngay!
Trong tin nhắn còn có một vị trí được đính kèm cách công ty không xa.
Liễu Giai Tâm không khỏi nghi hoặc, Tần Hoài An tìm Gia Mỹ xong lại tìm mình sao? Còn nói có chuyện rất quan trọng cần phải nói trực tiếp… Tại sao vừa nãy không nói luôn với mình đi?
Tuy nhiên, bà ấy rất tin tưởng Tần Hoài An, lại xác nhận đó là số điện thoại của Tần Hoài An, cho nên bà ấy đương nhiên không chút do dự.
“Gia Mỹ, tạm thời mẹ phải đi ra ngoài, ở đây giao lại cho con trước nhé.” Liễu Giai Tâm dặn dò, chỉ cầm theo điện thoại và rời đi.
Chử Gia Mỹ thấy vậy, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, một lúc sau cũng theo sau bà ấy rời đi.
Trên đường đi, cô ta bắm gọi một số nhưng không có ai bắt máy.