Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 63


Chương 63

Vương Thanh Hà uyển chuyển, nói: “Kỳ thật đó cũng không phải là lần đầu tiên cháu và Chấn Phong gặp nhau, năm trước khi cháu còn ở nước ngoài, đã từng gặp qua cậu Chử.”

Năm ngoái cô có đi ra nước ngoài du lịch, hơn nữa cũng đúng lúc biết, khoảng thời gian kia Chử Chấn Phong cũng ở nước ngoài.

Tống Cẩn Dung quả nhiên là dễ bị chuyển đề tài, vui vẻ mà nói: “Hóa ra cháu cùng Chấn Phong sớm có duyên phận, tốt quá! Thật tốt!”

“Có lẽ đúng là vậy.” Vương Thanh Hà thẹn thùng mà cúi đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Tần Hoài An.

Thấy Tần Hoài An không có chút nào hoài nghi nào mới thu hồi tầm mắt, trong lòng cô âm thầm mừng thầm, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hai người lại hàn huyên một lúc nữa.

Bởi vì Tần Hoài An ở đây, Vương Thanh Hà nói chuyện cẩn thận hơn rất nhiều, tuyệt đối không nói bất kì điều gì khiến cho Tần Hoài An sinh ra sự liên tưởng.

Mà trên thực tế, Tần Hoài An trừ bỏ ngay từ đầu nghe được chuyện Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong gặp nhau, có chút tò mò ra, sau đó liền không cảm thấy có hứng thú với chuyện giữa bọn họ nữa.

Cô giống như một người ngoài cuộc vậy, ngồi ngay ngắn, chờ Lâm Ký Phong bọn họ trở về.

Tống Cẩn Dung hơi ngại mà nói với Vương Thanh Hà: “Đều do bà lão này hồ đồ, nhìn thấy tín vật mà vợ chồng ông Chung Nhật Tâm, nhận sai người, làm hại hôn sự giữa cháu và Chấn Phong bị trì hoãn…… haizz!”

Trong lòng Vương Thanh Hà tán đồng mà hừ một tiếng: Ai nói không phải chứa, chính là cái bà lão bà sai!

Nhưng mà trên mặt cô ta không biểu lộ gì cả, tỏ ra hiểu ý người khác mà nói: “Bà chủ, chuyện nào sao có thể trách bà? Cháu hiểu rõ, đây là vì mặt mũi của nhà họ Chử, cháu tuy rằng chưa có chính thức gả và nhà họ Chử, nhưng đã sớm coi bản thân mình như người của nhà họ Chử, biết điều gì là nặng là nhẹ là nhanh là chậm.”

Biểu hiện của cô ta rộng lượng và hiểu lý lẽ như vậy, quả nhiên đã lừa được Tống Cẩn Dung.

Tống Cẩn Dung càng áy náy, ở trong lòng hạ quyết tâm, muốn sớm đưa cô ta vào cửa làm cháu dâu của mình!

Trên miệng bà nói: “Không cần gọi bà là bà chủ, cháu cũng chỉ hơn Gia Mỹ có vài ba tuổi, về sau cứ ở trước mặt người ngoài, cũng cứ việc gọi ta là bà nội!”

Trong lòng Vương Thanh Hà vui vẻ, ý của bà chủ chính là…… chấp nhận mình?

Cô nhịn xuống sự vui mừng, e thẹn gọi: “Bà nội!”

Lúc này, cuối cùng thì cô mới có thể hợp tình hợp lý mà nhìn về phía Tần Hoài An, ở nơi mà Tống Cẩn Dung nhìn không tới được, ném sang cho đối phương một ánh mắt khiêu khích: đã nhìn thấy chưa, tôi mới là mợ chủ nhà họ Chử!

Tần Hoài An thấy vậy, không cho là đúng mà cười một cái.

Tống Cẩn Dung vừa lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Hoài An, hơi nhíu mày lại.

Kỳ thật, bà cũng khá thích người phụ nữ Tần Hoài An này, không vì điều gì khác, chỉ là thưởng thức tkhí chất điềm đạm an tĩnh trên người cô ấy. Cho nên bà không hề truy cứu chuyện mà cả nhà Tần Hoài An làm.

Nhưng hiện tại không giống nhau, cháu dâu chân chính Vương Thanh Hà ở đây, Tần Hoài An giả mạo thân phận người ta, làm trò trước mặt chính chủ như vậy mà làm như không có việc gì.

Đây không gọi là điềm nhiên, mà gọi là vô lễ, không hiểu lý lẽ.

Bà vừa để Vương Thành Hà gọi mình là bà nội, phải bao che cho cháu dâu của mình mới được.

Nghĩ đến đây, Tống Cẩn Dung mở miệng: “Tần Hoài An, cháu lại đây.”

Tần Hoài An đang suy nghĩ chuyện khác, đột nhiên bị điểm danh, cô hơi chần chờ chút, đứng dậy đi đến trước mặt Tống Cẩn Dung .

“Bà chủ, bà gọi cháu?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.