Chương 57
Chu Chấn Phong nhướng mắt bất mãn nhìn anh ta.
Đặt mạnh cây bút trong tay xuống, anh lạnh lùng cầm lấy áo vest bước ra ngoài.
Vệ Nam thật sự không biết mình sai ở đâu, ngây ngốc xoa xoa mũi.
Đứng bên ngoài biệt thự.
Khi Chu Chấn Phong nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng cảm thấy bối rối, cuối cùng vẫn ngập ngừng bước vào.
Tần Hoài An đang chuẩn bị ăn cơm tối thì nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc mắt một cái, cô liền cúi đầu, tự mình ăn.
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của cô, Chu Chấn Phong càng cảm thấy bối rối.
Tại sao đêm qua anh lại có cảm giác mãnh liệt với cô như vậy, chỉ là vì thuốc sao?
Nghĩ đến đây, bước chân của anh đã bất giác bước về phía cô.
Tần Hoài An nhìn thì có vẻ cúi đầu bình tĩnh ăn cơm, nhưng thực ra rất bối rối.
Vẻ ngoài như dã thú của người đàn ông này vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cô đêm qua, cách tiếp cận của anh ta khiến cô phát ra âm thanh báo động và thân thể cô thắt lại.
Khi Chu Chấn Phong chuẩn bị đi tới trước mặt cô, Tần Hoài An hít sâu một hơi, đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên.
Cô ra vẻ mời, nhưng thật ra lại từ chối và nói: “Chu Chấn Phong, nếu anh muốn ngồi xuống ăn cơm, trong nồi vẫn còn.”
Suy cho cùng, người đàn ông này chưa bao giờ cùng cô ăn cơm.
Không ngờ, anh ta quay người đi vào bếp
Một lúc sau, anh bưng một bát cơm ra, ngồi xuống đối diện với Tần Hoài An.
Tần Hoài An: …
“Thức ăn có thể không đủ.” Cô đưa măt xuống nhìn rau thịt trước mặt, nói.
“Cũng đủ rồi, tôi không có cảm giác thèm ăn.”
Chu Chấn Phong dường như cố tình không hiểu ý của cô, xem ra anh thật sự định cùng cô ăn bữa cơm này!
Tần Hoài An miễn cưỡng mình không để ý tới anh, lại cầm đũa lên ăn.
Chu Chấn Phong cũng cầm đũa lên.
Anh gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, anh sửng sốt trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên anh ăn đồ của Tần Hoài An nấu, không ngờ mùi vị lại … khá ngon.
Kết quả là, người đàn ông nói rằng anh ta không có cảm giác thèm ăn nhưng đã ăn gần hết bữa tối hôm đó.
Tần Hoài An không nói một lời trong suốt bữa ăn, liền thu dọn bát đĩa đi rửa sạch sẽ.
Chu Chấn Phong cũng đồng thời đứng dậy, từng bước một đi về phía Tần Hoài An..
Cô kìm nén sự căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lúc này, hai người đang ở gần nhau, khứu giác của anh dường như ngửi thấy một mùi hương cỏ cây, Chu Chấn Phong có chút rung động liền tiến lại gần để xác nhận.
Một chiếc đũa đã chặn bước đi của anh ta.
Tần Hoài An chỉ vào trong lồng ngực của anh với chiếc đũa, như là lời cảnh cáo, trước vẻ mặt lãnh đạm, anh có chút hoảng sợ, “Chu Chấn Phong, tự trọng!”
Chu Chấn Phong không khỏi bật cười: “Nếu tôi không tự trọng, cái này có thể ngăn cản tôi sao?
Tần Hoài An mím môi, phòng bị nhìn anh.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Chu Chấn Phong nghĩ tới đêm qua thất lễ của mình và bực mình thu liễm lại.
Anh lùi lại, giọng điệu không đồng tình nói: “Đừng tưởng rằng tôi có hứng thú với cô. Tối hôm qua, chỉ là một tai nạn.”
Nghe vậy, đôi vai của Tần An Hoài cuối cùng cũng thả lòng một chút
Môi cô khẽ cong lên nói: “Trước kia lúc tôi say rượu, cũng làm ra những hành động thiếu lý trí, vậy chúng ta xem như hòa rồi, hy vọng sau này cậu Chử không cần để ý đến chuyện tối qua.”
Chu Chấn Phong mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì, quay người đi lên cầu thang.