Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 55


Chương 55

Vừa nghĩ tới hôm qua Chử Phong thái độ lạnh lùng đối với mình, Vương Thanh Hà liền cảm thấy nhất định là Tần Hoài An đã làm cái gì rồi!

Chử Gia Mỹ theo ánh mắt của Vương Thanh Hà cũng nhìn thấy Tần Hoài An.

Cô ta cũng bởi vì Tần Hoài An cáo trạng với anh của cô, hại hạng mục công ty của bạn cô dừng lại cô ta vẫn đang nén giận chuyện này đây.

Vừa lúc Vương Thành Hà cũng ở đây, Chử Gia Mỹ con mắt hơi chuyển động đi tới trước mặt Tần Hoài An “Hàng nhái nhìn thấy hàng thật, làm sao còn không chịu đi chào hỏi hả? Ồ, bởi vì giả mạo bạn tốt nhất của mình cho nên không dám nhìn mặt đúng không?”

Tần Hoài An nhìn thấy cô ta, khẽ cau mày không hề trả lời.

Ngược lại nhìn thấy Liễu Giai Tâm và Vương Thanh Hà ở một bên, cô tầm mắt nhìn trên người Vương Thanh Hà một chút, sau đó liền không nhìn nữa chuẩn bị rời đi.

Chử Gia Mỹ không muốn dễ dàng bỏ qua như thế.

Cô ta hướng mắt nhìn trung tâm thương mại cách đó không xa, đương nhiên cho rằng Tần Hoài An là vừa đi dạo từ trong trung tâm thương mại đi ra.

“Hàng giả, anh tôi cũng không lấy tiền cho cô, cô lại có tiền đến những chỗ này mua đồ sao?”

Vương Thanh Hà nghe nói như thế, lập tức nhớ đến hai tỷ tư của mình chuyển qua, không lẽ là bị Tần Hoài An lấy ra đi tiêu rồi chứ?

Sau đó liếc nhìn Liễu Giai Tâm bên cạnh, cô ta trong lòng hơi kích động, đứng ra nói “Hoài An, có phải cô lấy tiền của tôi cho cô đem ra dùng để mua đồ rồi? Đấy là tiền để chữa bệnh cho bà nội cô, cô làm sao có thể tiêu lung tung thế? Cô đây có phải là lừa tôi không?’

Biểu cảm trên mặt cô ta mang theo thất vọng, giống như là Tần Hoài An thực sự lừa tiền của cô vậy.

“Người phụ nữ này cả nhà đều là lừa đảo, Thanh Hà chị sao lại đưa tiền cho cô ta chứ? Chử Gia Mỹ khinh thường nhì Tần Hoài An.

Vương Thanh Hà giả vờ nói rằng: “Dù sao cũng là bạn bè, chị thấy cô ấy thực sự khó khăn, không nhịn được muốn giúp, đưa cho cô ấy hai tỷ tư.”

“Hai tỷ tư? Cô ta loại phụ nữ này, cầm lấy tiền rồi còn không phải đi hưởng thụ một mình, chị thực sự cho rằng cô ấy sẽ đưa tiền cho bà nội cô ta chữa bệnh hả! Chị đúng là quá ngốc.” Chử Gia Mỹ nói líu lo, biểu cảm nói Vương Thanh Hà ngốc thực tế lại đang hạ thấp Tần Hoài An lừa gạt tiền.

Vương Thanh Hà vẻ khó có thể tin được vậy, hỏi Tần Hoài An: “Cô thực sự đem tiền đi tiêu hết rồi sao?”

Cô ta hỏi câu này, ánh mắt của mẹ cho Chử Gia Mỹ đều nhìn vào Tần Hoài An.

Liễu Giai Tâm trong mắt mang theo sự xem xét kỹ.

Tần Hoài An nhìn thấy Vương Thanh Hà ở trước mặt mình giả bộ lương thiện, cũng không thể vạch trần cô ta.

Biết cô ta là loại người như thế nào rồi, đồng thời, mình cũng không phải là quả hồng nhũn để mặc cho người ta bắt bí.

Tần Hoài An cười, hờ hững nói rằng: “Tiền kia, tôi đi quyên góp rồi.”

“Quyên góp rồi?” Vương Thanh Hà sững sờ.

Tần Hoài An “ừm” nhẹ một tiếng “Trị liệu của bà tôi đã giải quyết rồi, số tiền kia không dùng đến.”

Chử Gia Mỹ liền châm biếm đầu tiên “Ha ha, thực sự là nói linh tinh, cô một mình từ nhà quê lên, ai mà không biết cô vào nhà chúng ta là vì tiền! Đối với cô mà nói hai tỷ tư kia còn ít đúng không? Ai lại chê tiền không dùng đến mà mang đi quyên góp chứ!

Tần Hoài An liếc nhìn cô ta một cái, giả vờ không giải thích “Nhưng đây là tâm ý của Vương Thanh Hà mà, cô ta khi chuyển cho tôi, lại còn cố ý nói rõ, số tiền kia chỉ dùng để giúp đỡ những người nghèo.”

Nói xong chuyển hướng nhìn Vương Thanh Hà, tự cười hỏi “Vương Thanh Hà, cô là nói như vậy chứ?”

Vương Thanh Hà sắc mặt nhất thời vừa đỏ vừa trắng. Câu nói này cô vốn là vì cảm giác mình hơn người, châm biếm Tần Hoài An, không ngờ là cô lại…

Lúc này thấy ánh mắt của Liễu Giai Tâm hướng về nhìn mình, Vương Thanh Hà giữ hình tượng của bản thân, chỉ có thể cắn răng nói rằng “Đúng, tôi là đã nói như vậy.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.