Chương 33
Tần Hoài An nằm mơ thấy ác mộng.
Gió thổi rất mạnh.
Mặt trăng lấp ló sau đám mây đen, đung đưa, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông…
Chử Chân Phong!
Trong lòng kêu lên cái tên này, Tần Hoài An bỗng dưng tỉnh mộng, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Sao cô lại nằm mơ như vậy?
Tần Hoài An day huyệt thái dương, trong đầu vẫn còn đau.
Tối qua uống hai ly, cô thât sự say tới không biết trời đất là gì!
Cúi đầu nhìn lên người thì thấy vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua.
Cũng may.
Cô khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ thay đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Đi được một nửa, ký ức của tối qua chợt hiện ra.
Cô đột nhiên dừng bước.
Cuối cùng, trong đầu Tần Hoài An chỉ có một câu: Chử Chân Phong bị cô trêu ghẹo!
Tần Hoài An phát giác, cả đời cô cũng chưa từng làm chuyện như vậy!
Tần Hoài An cẩn thận mở cửa, nhìn ra bên ngoài một hồi, xác định Chử Chân Phong không có nhà.
Cô hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi bên giường, Tần Hoài An không dễ gì mới vứt bỏ hình ảnh mờ ám kia, suy nghĩ của cô cũng dần bình tĩnh lại.
Một phát hiện đáng sợ hơn khiến cô lạnh sống lưng.
Người đàn ông cứu cô tối đó, vị trí vết thương hoàn toàn giống nhau!
Vấn đề là, cô trong trạng thái say đến mờ mắt, cho dù có thể nhìn rõ vị trí vết thương, cũng không nhìn ra được tình trạng và hình dạng của vết thương!
Chử Chân Phong thật sự là người đàn ông đó ư?
Vì cơn ác mộng tối qua, suy đoán này đã ăn sâu trong lòng Tần Hoài An.
Cô phải nhìn vết thương của anh lần nữa!
Tập đoàn Chử thị.
Một cuộc họp cấp cao đang được tiến hành để thảo luận về việc chọn người thừa kế.
Với tư cách là nhân vật chính, Chử Chân Phong ngồi ở một góc, vẻ mặt nghiêm nghị không nói cười tuỳ tiện, tâm tư của anh dường như không có ở đây.
Đáng ghét, tại sao cứ nhớ tới người phụ nữ đó!
“Về công tác an ninh phục vụ lễ tiếp quản, trước mắt đã xác định sơ bộ hai công ty bảo vệ …”
Giám đốc kế hoạch báo cáo nhưng bị cắt ngang bởi một giọng nói lạnh lùng.
“Đủ rồi.”
Chử Chân Phong đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị không còn kiên nhẫn.
“Cuộc họp hôm nay tới đây chấm dứt, cử người tới khảo sát hai công ty bảo vệ đó.”
Nói xong, anh quay người bỏ ra ngoài.
Vệ Hạ đi theo sau, sau khi vào thang máy chuyên dũng, anh ta hỏi: “Cậu Chử, anh như vậylà?”
Với tư cách là trợ lý cá nhân của cậu Chử, cậu ta theo anh nhiều năm rồi, đã học cách tìm hiểu tâm tư của cậu chủ nhà mình.
Từ sáng sớm hôm nay tới công ty, tâm trạng của cậu Chử có gì đó không đúng!