Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 64


Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, “Hứa công tử không biết, điều kiện matsutake này sinh trưởng rất khó khăn, chúng nó chỉ mọc ra trên cây to trên trăm năm, mà mỗi lần từ bào tử đến khi trưởng thành matsutake to như vậy cần sáu tới bảy năm, mà bào tử của chúng nó chui từ dưới đất lên lại chỉ có bảy ngày thời gian để hái.”

Hứa Minh An ngẩn ra, không nghĩ đến sẽ gian nan như vậy, hơn nữa nhìn biểu tình của Tống Tân Đồng biết nàng không có nói dối, thảo nào không chịu bỏ thứ yêu thích, rất là đáng tiếc nói: “Như thế khó xử cho Tống cô nương.”

Đại Bảo bên cạnh ánh mắt lộc cộc chuyển, “Tỷ, người bán cho công tử này đi, đệ không ăn.”

Tiểu Bảo lại vừa muốn ăn lại muốn bạc, suy nghĩ hồi lâu cũng nói: “Tỷ, bán cho công tử đi. Chúng ta ăn cơm nhiều, ăn ăn cho thật no, cũng có thể lớn lên cao lớn.”

Tống Tân Đồng suy nghĩ nửa ngày, “Đã như vậy, vậy bán cho công tử đi.”

“Đa tạ Tống cô nương.” Hứa Minh An mua được nấm thần nhân gian rất vui vẻ, nghĩ đợi một lúc dùng ngựa suốt đêm chạy nhanh về Lĩnh Nam thành, đến lúc đó cùng nhau phân ra thưởng thức mỹ vị này với lão phu nhân các nàng trong nhà.

“Tống cô nương, nói cái giá đi.”

Tống Tân Đồng cũng không có giá cao hơn, đưa ra một ngón trỏ.

Chu Tam Nhi hỏi: “Một lượng một cân?”

Tống Tân Đồng lạnh lùng nhìn hắn một cái, nấm đầu khỉ nàng cũng có thể bán tám lượng một cân, matsutake so với nấm đầu khỉ quý hiếm còn chỉ bán một lượng?

“Mười lượng một cân?” Chu Tam Nhi lại hỏi.

Hứa Minh An nhìn nàng một cái, “Tống cô nương cứ nói thẳng đừng ngại.”

“Mười lượng một cây nấm.” Tống Tân Đồng không có tạm dừng, nói thẳng.

Người ở đây, trừ Hứa Minh An ra, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Hứa Minh An bình tĩnh nhìn cô nương đen gầy không thế nào vào mắt này, không hiểu sao cảm thấy hai mắt Tống Tân Đồng động người.

Tống Tân Đồng thấy hắn nhìn mình, cười nhạt nhấp nhấp môi, “Hứa công tử nếu như cảm thấy không thích hợp vậy coi như xong đi, ta cũng không gò ép Hứa công tử mua.”

Hứa Minh An cười nhạt một chút, ‘roạt’ một cái mở quạt xếp, nhẹ nhàng phẩy phẩy, nói với Chu Tam Nhi ở một bên, “Đếm một chút, tính tiền cùng Tống cô nương.”

“Dạ vâng, đông gia.” Chu Tam Nhi cơ linh chạy tới đem gùi trên bàn mang đi, ngồi xổm ở một bên đếm, “Đông gia, tổng cộng bốn mươi cây nấm, lớn nhỏ đều đều.”

Trái lại Hứa Minh An rất hài lòng, đánh giá trái phải có bốn cân, trực tiếp cho rút bốn tờ ngân phiếu một trăm lượng cho Tống Tân Đồng, “Hôm nay liền cáo từ trước.”

Tống Tân Đồng hiểu gật gật đầu, “Có thể đem quần áo đệ đệ ta trả ta bây giờ hay không?”

Khóe miệng Hứa Minh An co rút, lại ném mười lượng bạc cho nàng, “Quần áo, cùng gùi đựng hôi bào, ta đều muốn.”

Tống Tân Đồng nhìn trên bàn bày một thỏi bạc mười lượng, khóe mắt không khỏi cong cong, nàng thích nhất là cùng loại chủ nhân rộng rãi này nói chuyện làm ăn.

Chờ người đi rồi, Tạ thẩm vẫn gấp gáp mà không dám ra ngoài hâm mộ nói: “Ôi, làm ta sợ muốn chết, này này này… Thực sự nhiều bạc như vậy?”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Thẩm cũng nhìn thấy, ngày khác rảnh rỗi lên núi có thể hướng chỗ sâu tìm một chút, có lẽ còn có thể tìm được.”

Tạ thầm lắc lắc đầu, “Vận khí đâu có tốt như vậy a? Lần trước tìm được một hai cân nấm đầu khỉ đều là tìm chừng mấy ngày mới góp đủ.” Trong lời nói không giấu được cực kì hâm mộ, “Vận khí các ngươi thật tốt.”

Tống Tân Đồng vỗ vỗ Đại Bảo vẻ mặt cầu khen ngợi, “Là hai bọn họ vận khí tốt, nếu không phải là hai bọn họ, ta căn bản không chú ý đến.”

“Nhất định là cha nương các ngươi phù hộ các ngươi đấy.” Tạ thẩm nói xong lại không nhịn được nhắc nhở, “Trong núi sâu này sau này cũng đừng tùy tiện vào, các ngươi vận khí cũng thật tốt, những người khác vào núi không phải gặp rắn cũng gặp gì gì đó, nhất định là cha ngươi bọn họ che chở các ngươi.”

Tống Tân Đồng gật đầu, “Là cha cùng nương phù hộ chúng ta đây.”

“Có bạc này, có thể xây trước cái nhà, ta xem mái nhà cỏ tranh các ngươi mấy hôm trước lại bị mấy cơn gió yêu ma tốc lên không ít.” Tạ thẩm là thật tâm vui vẻ vì Tống gia tỷ đệ, không có hư tình giả ý, toàn tâm toàn ý thay các nàng nghĩ kế, “Chờ nông nhàn là có thể dựng nhà rồi.”

“Qua một đoạn thời gian đã, mấy ngày nay sinh ý ở công trường mới bắt đầu, chờ thêm mấy ngày ổn định lại nói.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Hơn nữa lần này lại xây nhà, sợ rằng trong thôn tin đồn không ngừng, chờ thêm một hai tháng lại xây đi.”

Kể cả người hiện đại như Tống Tân Đồng, trong khung có thể không so đo một chút thanh danh kia, nhưng bây giờ nàng nhập gia phải tùy tục, phải coi trọng lên, hơn nữa hai đệ đệ trong nhà muốn đọc sách, sau này nếu như thi tú tài cũng phải cần nhà gia phong liêm chính mới có tư cách, cho nên nàng không thể không suy nghĩ vì sau này.

Tạ thẩm gật gật đầu, biết nàng là đem lời bà Cẩu Đản Nhi nghe lọt, “Vậy được, chúng ta hiện tại đem sinh ý làm nên, đến lúc đó người trong thôn cũng biết chúng ta là dựa vào bán thức ăn kiếm bạc, ngươi cũng không cần phải lo lắng.”

“Ân.” Tống Tân Đồng chính là ý này.

“Vậy không có chuyện gì ta liền đi về.” Tạ thẩm nói xong liền muốn đi ra ngoài, đi hai ba bước lại quay đầu, “Nội tạng này nọ đều rửa sạch treo trong nước giếng đâu, còn chưa có cắt, sáng sớm mai ta sẽ qua đây làm.”

“Thẩm không cần vội.” Tống Tân Đồng đưa mắt nhìn Tạ thẩm rời đi rồi dắt hai đệ đệ về phòng, ba người cao hứng đếm ngân phiếu, “Bảo bối à, cuối cùng chúng ta đã có bạc.”

“Tỷ, chúng ta đều là bảo nhi.” Tiểu Bảo đưa đầu qua đây, “Tỷ, chúng ta có xây nhà?”

Đại Bảo vỗ đầu Tiểu Bảo, “Tỷ cũng đã nói, chúng ta phải đi học đường đọc sách mới xây nhà.”

Tiểu Bảo ôm đầu, bất mãn liếc mắt trừng Đại Bảo một cái, “Tỷ, chúng ta xây cái căn nhà bao lớn a?”

“Còn không biết đâu? Chờ sau lại nói.” Tống Tân Đồng đem ngân phiếu cùng bạc còn lại giấu đi toàn bộ, chỉ lấy mười lượng bạc vụn cất ở trong tủ để thuận tiện lấy dùng hằng ngày.

“Tỷ, phải làm quần áo cho ca ca.” Tiểu Bảo nhắc nhở Tống Tân Đồng.

Đại Bảo vội nói: “Không cần, tỷ đã làm cho đệ vài kiện rồi.”

“Chờ mấy ngày nữa không bận sẽ làm cho hai đứa, thời gian gần đây tỷ thật sự không có khí lực làm quần áo cho mấy đứa.” Tống Tân Đồng lấy ra mười văn tiền phân cho hai cậu, “Các đệ cầm ra dưới cây đa lớn mua kẹo ăn.”

“Trong nhà có đường.” Đại Bảo đem thu tiền đồng lại, “Đệ sẽ để dành.”

“Được, cất trong tiểu hà bao tỷ làm cho hai đứa.”

“Ai…” Hai người nhao nhao đem tiểu hà bao thuộc về mình cất phía dưới gối kéo ra ngoài, đều cẩn thận từng li từng tí đem tiền đồng cất vào.

“Tỷ, người nghe.” Tiểu Bảo quơ quơ hà bao, nghe động tĩnh tiền đồng va chạm vào nhau phát ra, lộ ra miệng đầy răng sữa nhỏ.

“Để dành được nhiêu?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Mười lăm văn.” Tiểu Bảo nói.

Đại Bảo nói: “Hai mươi văn.”

“A, thế nào Đại Bảo lại nhiều hơn Tiểu Bảo đâu?” Tống Tân Đồng giống như kinh ngạc hỏi, “Lẽ nào tỷ cho Tiểu Bảo thiếu năm văn?”

“Không phải.” Tiểu Bảo ha ha cười rộ lên, “Đệ mua kẹo ăn.”

Tống Tân Đồng đem mở ngăn khóa tủ, “Phải không, tại sao tỷ không có được ăn a?”

“Cho ca ca ăn, còn có ca ca Cẩu Đản Nhi, Xuân Thụ, còn có Thu bà bà ăn.” Tiểu Bảo hồi tưởng, “Ngày đó tỷ không có ở nhà, đệ liền ăn hết rồi.”

“Hừ hừ.” Tống Tân Đồng giả vờ tức giận nhéo nhéo mặt Tiểu Bảo, “Không cho tỷ ăn, bại hoại.”

“Đệ đã quên.” Tiểu Bảo lấy lòng nhìn nàng, “Tỷ cũng không thích ăn đường a.”

“…” Tống Tân Đồng khóc không ra nước mắt, được rồi, là nàng không thích ăn đường gây họa!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.