Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 86: Gặp Lại Tam


Ngày cuối tháng sáu, thời tiết nóng bức.

Hôm nay Hà gia có bà mối tới cửa, Tống Tân Đồng đưa qua cho Hà gia hai mươi cân tôm hùm, sau đó liền vội vã chạy về nhà, mới vừa đi xa trăm mét đã nhìn thấy Lại Tam mang theo mấy nam nhân nhìn cà lơ phất phơ đang chậm rì rì đi qua bên này.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện hai bên cũng không có đường, do dự một chút liền tính quay người trở về, nhưng còn chưa kịp quay người thì Lại Tam liền dẫn mấy người chạy bước nhỏ đến: “Tống gia muội muội đây là đi lấy đồ ở đâu, tính đi đâu?”

Tống Tân Đồng đen mặt, tưởng mình là Gỉa Bảo Ngọc sao? Còn muội muội đến muội muội đi? Có bị bệnh không?

Tống Tân Đồng không phản ứng hắn, loại người này chính là càng phản ứng hắn hắn lại càng mạnh hơn, nàng ôm thùng nước liền vùi đầu đi vòng sang bên đường.

Lại Tam những sẽ không dễ dàng thả nàng, lập tức đi tới, mở hai tay ngăn cản nàng, “Nửa tháng không gặp, Tống gia muội muội nhưng lại dễ nhìn hơn không ít.”

Mấy nam nhân đi cùng Lại Tam ở phía sau quan sát trên dưới Tống Tân Đồng bị phơi đen đen hồng hồng, ghét bỏ bĩu môi, sau đó cà lơ phất phơ nói: “Lại Tam, ngươi đây là mắt mù à.”

Lại Tam cũng không phản ứng bọn họ, “Tống gia muội muộI mấy ngày nay có được không? Ta nghe nói sinh ý Tống gia muội muội làm rất rực rỡ.”

Tống Tân Đồng trầm trầm mặt, nắm thật chặt thùng nước, thật muốn lấy thùng đập vào trên đầu hắn.

“Có cần ta giúp không? Ta có thể giúp ngươi thu bạc, xoa bóp vai.” Lại Tam lộ ra một nụ cười tự cho là dịu dàng, Tống Tân Đồng thấy khắp người nổi da gà, lạnh lùng nói: “Không nhọc phải lo, cảm ơn.”

Nói xong quay người muốn đi, còn lại vài tên du côn lúc nghe thấy Tống Tân Đồng là ăn liền liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cũng vây quanh qua đây: “Tống gia muội muội, trái phải không có chuyện gì, không bằng ca ca chúng ta mời ngươi đi thị trấn dùng trà?” Nói xong liền bắt tay vào sờ soạng qua Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng lui ra phía sau, vung thùng nước trên tay, sượt sát qua trên mặt mấy kẻ đó.

“A…” Lại Tam bị cả kinh kêu lên, mấy kẻ kia cũng nhao nhao phun ra mấy câu tục.

Tống Tân Đồng đứng lại xong cười lạnh: “Ôi, thùng nước này quá nặng, ta đều sắp cầm không ổn.”

Sắc mặt mây người Lại Tam rất khó coi, cầm không nỏi còn thiếu chút nữa đánh tới bọn hắn, hơn nữa mấy kẻ này cũng không phải người tốt, vén tay áo lên liền muốn tới bắt Tống Tân Đồng.

“Tân Đồng, ngươi sao còn ở chỗ này đâu, trong nhà có khách đến.” Tạ thẩm vội vã chạy tới.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Tạ thẩm đầu đầy mồ hôi, không biết là bà cố tình nói vậy hay là thật có người tới, rất nhanh liền tiếp lời: “Ai, ta lập tức tới đây.”

Nói xong liếc mấy kẻ Lại Tam, sau đó ôm thùng nước chạy bước nhỏ đến, cũng không có chú ý tới đáy mắt mấy kẻ đó lộ ra tham lam.

Sau khi hai người đi xa, Tống Tân Đồng mới hỏi: “Thật có khách nhân đến?”

“Hắc, ta còn lừa ngươi sao?” Tạ thẩm quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy kẻ Lại Tam, “Lại Tam này cũng không phải thứ đồ gì tốt, sao ngươi có thể gặp hắn?”

“Ta vừa đi từ Hà gia ra liền gặp phải bọn hắn, may mắn có thẩm qua đây.” Tống Tân Đồng thuận miệng giải thích một câu: “Thẩm, là vị khách nào?”

“Chính là cái đông gia của tửu lầu lần trước tới kia, cái người nhìn ăn mặc đẹp đẽ kia.” Tạ thẩm nói, “Cũng đã chờ chừng nén nhang rồi, ta xem ngươi vẫn chưa trở lại liền tới đây tìm ngươi.”

Tống Tân Đồng vội vã chạy về nhà thì liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở bãi đất trống ngoài sân nhà mình, mà trong viện lại không có người.

“Đại Bảo, vị tửu lầu đông gia kia đâu?” Tống Tân Đồng vào sân hỏi Đại Bảo mấy đứa nhỏ đang dắt chó đi dạo.

“Ở sau phòng bếp.” Đại Bảo trả lời.

Tống Tân Đồng vội vã đi tới sau phòng bếp thì đã thấy Hứa Minh An và Chu Tam Nhi đang đứng ở trên đất trống, nhìn xem Vương quả phụ và Tạ Đại Nghĩa bọn họ rửa sạch tôm hùm, “Hứa công tử, ngươi sao lại đi ra sau nhà, ở đây quá nhiều nước bùn.”

Hứa Minh An cười cười, “Tống cô nương đây là sợ ta lén học bí chiêu rửa sạch đi.”

Tống Tân Đồng trong lòng nói phải, nhưng trên miệng cũng không thể nói như vậy a, “Hứa công tử sao nói vậy được, ta là người hẹp hòi như vậy sao?”

Hứa Minh An cười nhạt một chút, ai nói không phải chứ?

“Đích thực quá nhiều nước, đi thôi.” Hứa Minh An quay người đi ra nhà trước.

Tống Tân Đồng rót trà cho Hứa Minh An, “Không biết Hứa công tử hôm nay qua đây có chuyện gì không?”

Hứa Minh An ngồi trên băng ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, “Mấy ngày nay sinh ý của Tống cô nương tốt không?”

Tống Tân Đồng kinh ngạc, sao bọn hắn biết?

Hứa Minh An tựa như biết nàng đang nghĩ gì, giải thích: “Tửu lầu có tiểu nhị có người nhà đang làm công trên công trường, về nhà nói Tống cô nương làm đồ nhắm vị rất tốt, trên công trường có quá nửa số người đã ăn qua, khách quen đặc biệt nhiều, ngay cả các đại nhân trên công trường cũng thường đi ăn.”

Thì ra là vậy, Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Hứa công tử quá khen, chỉ là bán chút thức ăn trên công trường cho nên chiếm một chút hời mà thôi.”

Hứa Minh An cười cười, “Hôm nay ta cố ý qua đây là muốn nếm thử thủ nghệ của Tống cô nương.”

Tống Tân Đồng nhìn sắc trời, cự tuyệt nói: “Sợ là không được, sắp đến giờ ngọ rồi, ta phải cùng người nhà đi công trường.”

“Thẩm tử nhà ngươi là một người tài giỏi, để bà tự mình đi là được.” Hứa Minh An nói.

“Không được, một mình bà thì quá bận không làm nổi.” Tống Tân Đồng nói.

Hứa Minh An liếc mắt nhìn Chu Tam Nhi, “Để Chu Tam Nhi đi theo.”

Tống Tân Đồng đã nhìn ra, trưa hôm nay Hứa Minh An phải ăn được tôm hùm cùng ốc nước ngọt nàng làm, do dự liếc mắt nhìn Chu Tam Nhi bên người.

Chu Tam Nhi lập tức tiến lên, “Tống cô nương yên tâm, ta chắc chắn sẽ không gây lỗi lầm gì.”

“Ngươi là người chuyên nghiệp, tất nhiên ta tin ngươi.” Tống Tân Đồng nói với Tạ thẩm đã ở chỗ xe bò, “Thẩm, buổi trưa sợ là ta không đi được, thỉnh vị Chu tiểu ca này đi cùng ngươi một lần đi, liền vất vả người vậy.”

Tạ thẩm lập tức nói: “Không có gì, không có gì, đều giao cho ta đi.” Lời vừa rồi của Hứa Minh An bà cũng nghe được, tất nhiên cũng sẽ không phản đối.

Đợi bọn họ đi rồi, lúc này Tống Tân Đồng mới nói với Hứa Minh An, “Hứa công tử mời ngồi một lúc, ta đây liền đi làm.”

“Làm phiền” Hứa Minh An mỉm cười đáp lời, quay đầu lại liền nhìn thấy bốn tên tiểu tử đứng từ cao đến thấp, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.

Hứa Minh An ‘a’ cười một tiếng, “So chiều cao cùng bản công tử à?”

“Hừ.” Tiểu Bảo hừ lạnh một tiếng.

Đại Bảo thì vươn tay, trầm ổn nói: “Hứa công tử, ăn cơm thì phải trả tiền.”

Hứa Minh An nghe vậy ngây ra một lúc, lập tức ‘ha ha ha’ cười phá lên, lấy ra một thỏi bạc năm lượng ném cho Đại Bảo, “Tiểu nhị, trà ngon hầu hạ.”

Đại Bảo thu bạc, liếc mắt nhìn bát nước trà thô trong, “Hứa công tử, nước trà vẫn còn đây, không thể lãng phí.” Nói xong liền dẫn mấy đứa nhanh như chớp chạy ra nhà chính, hướng về phòng bếp chạy tới, đem bạc đưa cho Tống Tân Đồng, “Tỷ tỷ, đây là tiền cơm Hứa công tử đưa.”

“Ừm, không tệ.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bạc trong tay Đại Bảo, “Tự mình thu lại đi, đừng để rơi.”

“Ai, tỷ yên tâm.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.