Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 46: Mang trẻ con vào thành


Khoảng giờ mẹo, trời tờ mờ sáng.

Tống Tân Đồng đem cặp đệ đệ song sinh lôi dậy khỏi giường, dẫn hai đệ đệ mơ mơ màng màng đi tới cửa thôn, đi nhờ xe bò nhà Lý đại gia, thừa dịp ánh trăng còn sáng chạy tới thị trấn.

Xe bò lung lay lắc lư gần một giờ đồng hồ, thẳng đến khi trời sáng mới đến cửa huyện thành.

“Tỉnh, tỉnh.” Tống Tân Đồng nhìn Tiểu Bảo ngủ đến chảy nước miếng, nhịn không được nhéo nhéo hai má mới nhiều thịt hơn của hắn, “Chúng ta tới rồi, mau đứng lên.”

Tiểu Bảo mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, có chút không rõ tình hình nhìn xung quanh mấy lần, nhìn người đến người đi nơi cửa thành, nửa ngày mới lên tiếng: “Tỷ, tới rồi a?”

“Tới.” Tống Tân Đồng đem Đại Bảo cũng khốn đốn giống vậy ôm xuống xe bò, lại đem Tiểu Bảo ôm xuống, lại móc ra sáu văn tiền đưa cho Lý đại gia, “Cảm ơn Lý đại gia.”

“Không cần không cần.” Lý đại gia vui tươi hớn hở thu tiền qua, sau đó đem xe léo đến bên cạnh chuồng bò.

Tống Tân Đồng đeo một giỏ tràn đầy hôi bào, một tay dắt đệ đệ, “Chúng ta đi bán rau trước, chậm chút nữa lại đi ăn sáng có được không?”

“Dạ.” Đại Bảo vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói mơ hồ mà ngọt ngào.

Ba tỷ đệ đi trên con đường rộn ràng nhón nháo của chợ sáng, Tiểu Bảo phải trông phải ngó, cực kì hưng phấn, “Tỷ, thị trấn thật náo nhiệt, thật nhiều đồ đẹp.”

“Trước đây tỷ không mang bọn đệ đến thị trấn chơi sao?” Những chuyện này thật nhỏ, Tống Tân Đồng cũng không nhớ nổi.

“Tỷ, đây là lần đầu tiên chúng ta đến.” Đại Bảo xoa xoa mắt, chỉ vào quán nhỏ bán đồ chơi ven đường, cao hứng nói, “Tỷ, chỗ đó có bán chim nhỏ.”

“Tỷ, chỗ đó có bán cá.” Tiểu Bảo chỉ vào một cái sạp bán tò he, “Tỷ, con cá tại sao màu hồng?”

Sức lực của Tống Tân Đồng có chút chống đỡ hết nổi, thúc giục: “Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh một chút được không?”

Mặc dù hôi bào không nặng nhưng tràn đầy một giỏ vẫn được hai ba mươi cân, hơn nữa còn phải kéo hai đệ đệ ba bốn mươi cân, nàng cũng không phải đại lực sĩ, thật là mệt mỏi quá.

Lại đi chừng trăm mét, Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Tỷ, còn bao lâu mới đến a?”

“Chính là phía trước.” Tống Tân Đồng dẫn hai tiểu tử cao hứng đến không dừng được đi tới trước Cát Tường tửu lâu.

Bởi vù đã sáng hơn rồi, cửa tửu lầu đã mở ra.

Ba tỷ đệ trực tiếp đi vào đại đường trong tửu lâu.

“Tống cô nương, ngài đã tới.” Chu Tam Nhi đang quét tước đại đường vội vàng qua đay nhận lấy giỏ của Tống Tân Đồng, “Chưởng quầy sáng sớm đã nhắc đến ngài thật nhiều lần, còn tưởng rằng hôm nay ngài lại không vào thành.”

“Đây hai vị Tống tiểu công tử cũng tới.” Chu Tam Nhi đặc biệt biết nói chuyện, vội đem bánh ngọt trên quầy bưng tới trên bàn vuông, Hai vị tiểu công tử hẳn là còn chưa ăn cơm đi? Ăn trước một chút bánh ngọt  của quán để lót bụng đi.”

Nhìn Chu Tam Nhi chu đáo như thế, Tống Tân Đồng liền đoán được hôi bào hôm qua đưa tới nhất định là vào mắt Tống chưởng quỹ và đông gia tửu lầu rồi.

Chu Tam Nhi rót cho tỷ đệ ba người mỗi người một chén nước lọc ấm, “Tống cô nương trước uống cốc nước, ta đây liền đi hậu đường gọi chưởng quỹ.”

Đợi Chu Tam Nhi đi rồi, Đại Bảo và Tiểu Bảo lúc này mới đồng thời nhìn về phía một mâm cao khoai tím kia, không tự chủ được nhấp đôi môi khô: “Tỷ, chúng ta có thể ăn sao?”

Nhìn bộ dáng gièm pha của bọn họ, Tống Tân Đồng nhịn không muốn giáo dục một phen, nhưng nghĩ lại liền nói: “Ăn đi.”

Tiểu Bảo cắn một miếng khoai tím, đôi mắt to ngập nước cười mị lên, “Cái ăn ngon thật.”

“Ăn ít một chút, đợi một lúc nữa tỷ còn muốn đưa các đệ đến cửa hàng bên ngoài ăn ngon đâu.” Tống Tân Đồng nhắc nhở.

“Dạ.” Đại Bảo luôn luôn nghe lời tỷ nhất nhất, cũng sẽ không quá tham ăn uống, khả năng khống chế hơn Tiểu Bảo rất nhiều.

“Tống cô nương, đợi lâu.” Tống chưởng quỹ bước ra nhanh như gió, chắp tay với Tống Tân Đồng, lại nhìn về phía hai tiểu oa nhi đang ăn bánh khoai tím một bên.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn hai đệ đệ một cái, “Gọi Tống gia gia.”

“Chưởng quỹ gia gia.” Cặp song sinh trăm miệng một lời hô.

Tống chưởng quỹ đã hơn bốn mươi tuổi, gọi hắn một tiếng gia gia cũng là nên, hắn cười híp mắt nhìn cặp song sinh, “Ai, hai vị Tống tiểu công tử thật đúng là thông minh lanh lợi, ngày sau chắc chắn có đại tài.”

Cặp song sinh nghe hiểu được đay là lời hay, cười híp mắt trả lời: “Cảm ơn chưởng quỹ gia gia.”

“Ha ha ha, đừng cảm tạ với không cảm tạ.” Tống chưởng quỹ cười vang, nói với Tống Tân Đồng: “Tống cô nương đem hai đệ đệ dạy rất tốt.”

“Khen trật rồi.” Tống Tân Đồng cười nhạt đáp lời.

Tống chưởng quỹ đã sớm nhìn ra tỷ đệ Tống gia không giống vật trong ao, tự nhiên cũng nguyện ý lấy lòng, “Đa tạ Tống cô nương hôm qua đã khảng khái tặng, loại nấm hôi bào này đúng như cô nương đã nói, giòn hoa ngon miệng, đông gia chúng ta cũng rất thích.”

Tống Tân Đồng cười đáp lời, “Thích liền tốt, ta còn sợ chưởng quỹ cùng đông gia sẽ không thích hôi bào đen thùi này đâu.”

“Tống cô nương nghĩ lầm rồi, mỹ thực không câu nệ hình dạng bên ngoài, chỉ cần vào miệng khiến miệng lưỡi của người ta sinh tân, dục lại thực chi*, liền là đồ tốt!” Tống chưởng quỹ nói.

[*bó tay, ai giúp với TT^TT]

“Thì ra là vậy, là ta kiến thức hạn hẹp.” Tống Tân Đồng trên miệng nói vậy nhưng trong lòng oán thầm, kiếp trước những chuyện như ăn rết, ăn ve càng là nhiều đếm không xuể, nàng đương nhiên là biết đồ có diện mạo xấu xí lại đặc biệt có thể làm ra món ngon.

“Tống cô nương, vậy hôi bào này đều bán cho tửu lâu chúng ta thế nào?” Tống chưởng quỹ chân thanh nói.

Tống Tân Đồng gật đầu, “Ta đương nhiên là thành tâm muốn đem hôi bào này bán cho tửu lầu, chỉ là không biết chưởng quỹ có thành ý muốn mua không?”

Đáy mắt Tống chưởng quỹ lộ ra khôn khéo, chẳng qua đáy lòng vẫn là có ý định cho một cái giá có lợi ích thực tế, “mười văn một cân, Tống cô nương thấy sao?”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, không nói gì.

“Nếu như cô nương có thể trường kỳ cung cấp, chúng ta…” Tống chưởng quỹ còn muốn nói chuyện nhưng bị Tống Tân Đồng cắt ngang, “Loại hôi bào này tháng năm mới sinh, tháng tám liền không sinh trưởng nữa, thời gian có thể hái nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ba tháng.”

Dừng một chút lại nói: “Hơn nữa số lượng cực nhỏ, hôi bào này cùng nấm kê tung trình độ khó hái giống nhau, hơn nữa vị cũng lại càng ngon hơn, chẳng lẽ Tống chưởng quỹ cho rằng hôi bào này chỉ giá trị mười văn?”

Đêm qua đông gia nói giá có thể đạt tới năm mươi văn một cân, nhưng hắn vẫn nghĩ muốn ép giá, “Tống cô nương, cho dù như vậy, nó chẳng qua chỉ giống rau bình thường, không giống nấm kê túng có dược hiệu có thể ăn được.”

“Ai hết chỗ chê?” Tống Tân Đồng nhìn ra Tống chưởng quỹ là muốn ép giá, “Ta từng xem qua trong một quyển tạp thư, hôi bào kỳ tính, vị tân bình, có công hiệu thanh phổi lợi nuốt, cầm máu, đối với phong nóng, ức phổi, nuốt đau, âm câm, ho cũng có hiệu quả trị liệu.”

“Tống cô nương kiến thức uyên bác.” Tống chưởng quỹ nói.

Tống Tân Đồng thấy hắn không tin, tùy ý lấy một cái cớ, “Ta cũng nghe phu tử trong thôn chúng ta nói.”

Người cổ đại đều có sự sung bái cực cao với người đọc sách, cho nên vừa nghe nàng nói như vậy, Tống chưởng quỹ liền tin bốn năm phần, chẳng qua bởi vì lập trường bản thân, cũng không thể không tranh thủ lợi ích vì tửu lâu, “Cô nương muốn sao?”

“Một trăm văn một cân đi.” Tống Tân Đồng tùy ý đề một cái giá.

[Mình không hiểu sao bên trên nấm tới mấy lượng nhưng xuống đây lại chỉ có một trăm văn, nhưng tác giả ghi vậy thì biết vậy thôi nhé.]

“Chẳng lẽ Tống cô nương đang nói đùa?” Tống chưởng quỹ không nghĩ đến nàng sẽ công phu sư tử ngoạm.

“Đây là yêu cầu thấp nhất của ta, nếu như Tống chưởng quỹ không muốn, ta có thể đi tửu lầu khác hỏi một câu, có lẽ sẽ có người nhận đi.” Ngữ khí Tống Tân Đồng có chút thất vọng, giống như bị ép ác quá vậy.

Mặt Tống chưởng quỹ lộ vẻ ngưng đọng, nhà tửu lâu khác đương nhiên sẽ nhận, chính là lại tăng trên một trăm văn, tửu lâu khác cũng nguyện ý đánh cuộc một lần, ấy ngày nay tửu lầu bọn họ chiết bên tai thật quá tốt, tửu lầu nhà ai không nhìn chằm chằm bọn hắn?

“Tống cô nương chậm đã.” Tống chưởng quỹ vội nói, “Gía tiền này ta không có biện pháp làm chủ, ta cần xin chỉ thị đông gia rồi sẽ nói cùng cô nương.”

“Có thể.” Tống Tân Đồng lại ngồi xuống.

Đợi người đi xa, Đại Bảo mới nhỏ giọng nói: “Tỷ, một trăm văn có thể nhiều quá hay không?”

“Không nhiều.” Hôi bào không giống với chiết bên tai, chỉ cần đi vào trong núi liền có thể tìm được, căn bản không có cách nào che giấu cũng không cách nào lấy thắng ở số lượng, vậy còn không bằng từ đầu liền bán giá cao.

Hơn nữa nàng và Cát Tưởng tửu lầu chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, làm ăn chính là như vậy, cạnh tranh hợp lí, trả giá cao là được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.