Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 438: Phiên ngoại - Hằng ngày (22)


Chờ lúc ba đời tổ tôn ngồi xe ngựa một đường ngắm cảnh, chậm rì rì đến huyện Sa Hà, đã là hạ tuần tháng năm.

Huyện Sa Hà vào mùa hè vốn nên nóng bức khó nhịn trừ buổi trưa ra thì những lúc khác lại phi thường mát mẻ như trước, từng con gió nhẹ thổi qua, rất nhanh liền thổi đi mồ hôi đầy người.

“Nương, người xem, có phòng ở.”

“Be be be…” Song bào thai nhìn thấy đàn dê đầy khắp núi đồi, rất hạnh phúc hô: “Nương người xem, thật nhiều dê.”

“Nương, có phải là chúng ta rất nhanh liền sắp gặp được cha?” Noãn Noãn nằm sấp bên cửa sổ, tùy ý cho gió thổi loạn tóc bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra hưng phấn, “Có phải cha ở ngay trong thành phía xa không?”

“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng cười gật đầu, trông ba tháng, cuối cùng cũng đến huyện Sa Hà.

Lục mẫu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt cũng lộ ra ý cười, vài ngày trước bọn họ vẫn luôn hành tẩu trên thổ địa hoang vắng, trước không thôn sau không tiệm, nếu không phải là mang theo hộ vệ, thật là có hơi sợ, hiện tại cuối cùng đã đến huyện Sa Hà!

Mấy chiếc xe ngựa lắc lư vào huyện thành, vừa vào huyện thành liền nhìn thấy có không ít người đang dựng nhà, làm khí thế ngất trời.

Lục mẫu có chút lo lắng, sợ là bị kẻ xấu phá hủy phòng ốc mới thi công một lần nữa, khoa tay múa chân hỏi: “Sao lại đều xây nhà hết cả vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tống Tân Đồng nhìn kỹ một chút, sau đó nói: “Hẳn là không phải, nương người xem trên mặt bọn họ đều nổi lên ý cười, nếu như xảy ra chuyện chắc chắn sẽ không cao hứng như thế.”

Lục mẫu nghe con dâu giải thích như vậy, cảm thấy có chút đạo lý, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Còn bao lâu nữa thì tới huyện nha?”

Tống Tân Đồng nói: “Sắp.”

Sau nửa thời gian uống cạn chén trà, xe ngựa liền dừng ở ngoài huyện nha.

Nha dịch canh cửa nhìn thấy người xuống xe ngựa sau thì kinh ngạc gọi: “Phu nhân, lão phu nhân sao các ngài đều tới?”

“Lão gia đâu?” Tống Tân Đồng bế song bào thai xuống xe ngựa, sau đó hỏi.

Nha dịch nói: “Lão gia với Lâm sư gia ra khỏi thành rồi, hẳn là xế chiều mới có thể về, giờ thuộc hạ liền đi tìm lão gia.”

“Không cần.” Tống Tân Đồng muốn cho Lục Vân Khai một kinh hỉ: “Trước dẫn chúng ta về phía hậu viện đi.”

“Dạ phu nhân, các ngài đi theo thuộc hạ.” Nha dịch dẫn Tống Tân Đồng các nàng vào hậu viện, chỉ vào tiểu viện tử của Lục Vân Khai, “Phu nhân, lão gia ở ngay đây.”

“Trong viện có mấy gian phòng?”

“Có sáu gian.”

“Vậy là đủ rồi.” Tống Tân Đồng mang theo song bào thai vào viện, nhìn nhìn bày biện của gian phòng, sạch sẽ ngăn nắp, không có dấu vết của người khác, đến đây thì hài lòng gật gật đầu, trên đường đến đây nàng từng nghĩ: Nếu như Lục Vân Khai lén nàng làm chút chuyện không nên làm, vậy thì nàng liền mang theo bọn nhỏ trở lại kinh thành.

“Nương, ở đây thật nhỏ.” Hoa Quyển có chút không thích cái chỗ này, còn chưa có lớn bằng viện nhà bọn họ, “Viện tổ mẫu ở cạnh cũng rất nhỏ.”

“Nhỏ một chút mới tốt, các con muốn đi gặp tổ mẫu chỉ cần chạy mấy bước là có thể gặp nha.” Tống Tân Đồng ôn nhu nói.

“Lúc nào cha về a?” Song bào thai có hơi mệt mỏi, ngáp một cái.

Tống Tân Đồng lau mồ hôi trên trán cho hai bé, “Có phải mệt mỏi hay không hả? Mệt liền ngủ một lát đi, chờ cha về nhà nương sẽ gọi các con.”

Đi đường liên tục gần ba tháng, lúc ban đầu song bào thai rất hưng phấn, nhìn cái gì cũng hiếm lạ, nhưng theo thời gian càng lúc càng lâu, hai bé đều không còn cảm giác mới mẻ, cũng càng lúc càng mệt mỏi, hiện tại tới nơi rồi liền lập tức muốn ngủ, “Dạ.”

Chờ hai bé ngủ xong rồi, Tống Tân Đồng lại sai người chuyển hết tất cả rương hòm mình mang tới vào trong viện sắp xếp lại đi phòng bếp an bài cơm canh.

Bởi vì mang bà tử biết nấu ăn tới, đầu bếp nam vốn dĩ chỉ biết làm chút cơm rau dưa cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Bà tử nấu cơm rất nhanh liền thu thập phòng bếp một phen, làm ra một bàn thức ăn ngon miệng, “Phu nhân, đồ ăn thịt trong bếp cũng không phải thiếu, nhưng mà lại không có trái cây rau dưa gì.”

Mỗi ngày tiểu thư với hai tiểu công tử đều phải ăn một lượng rau nhất định, nếu như không có thì phải tìm cách chọn mua một ít mới được.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, “Bên ngoài chợ không có?”

Đầu bếp nam làm cơm trước đó lắc đầu: “Huyện Sa Hà phần nhiều là ăn rau dại với thịt dê, rất ít có thể mua được rau dưa gieo trồng, chúng ta đều là mỗi tháng đi Tân châu chọn mua một ít trái cây rau dưa để lâu được, hiện tại chính là cuối tháng năm, rau cũng đã ăn sạch.”

“Vậy ngày mai liền cho người ta đi chọn mua.” Đồng thời Tống Tân Đồng lại lợi dụng một mảnh sân trống, lật lật toàn bộ bùn đất trong sân, rải hạt giống cải trắng lên, lại tưới nước, chờ thêm non nửa tháng là có thể ăn được rau cải.

“Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, mang theo nhiều hạt giống rau như vậy.”

Tống Tân Đồng nói: “Ta còn mang theo không ít hạt giống rau, cũng không biết chung quanh đây có còn đất đai thích hợp để trồng trọt không.”

Gã sai vặt trả lời nói: “Hồi bẩm phu nhân, đất đai xung quanh huyện thành nhiều là đất cát, có rất ít người trồng trọt, cũng không biết có thể trồng ra rau xanh không.”

“Thử một lần liền biết được.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Đợi lúc nữa ngươi rảnh rỗi liền đi tìm một mảnh đất trống, cho người ta dọn dẹp ra sau đó rải hạt giống rau lên thử một lần, nếu mà không ở được thì thôi.”

“Dạ phu nhân.” Gã sai vặt nhận lệnh mà làm lập tức hướng ra ngoài thành Sa Hà tìm đất đai vô chủ cạnh đó.

Chờ lúc Lục Vân Khai về nhà đã là ban đêm, bởi vì đám nha dịch được lệnh, liền chưa có tiết lộ trước cho hắn tin tốt là phu nhân mang theo các công tử tiểu thư đến huyện nha rồi.

Cho nên Lục Vân Khai vẫn bị mơ hồ trong cỗ vũ, chờ lúc trở về viện, khi đang muốn đẩy cửa vào phòng thay quần áo, trong lúc đột nhiên lại ngửi thấy mùi thơm của nữ nhân ẩn ẩn bay ra từ trong phòng, chân mày lập tức nhíu chặt.

Lục Vân Khai quay người muốn đi, nhưng đi ra được hai ba bước rồi lại lờ mờ cảm thấy không thích hợp, trong huyện nha hộ vệ vô số, không có khả năng tùy ý bỏ nữ tử vào trong viện của hắn, hơn nữa cỗ u hương kia…

Lục Vân Khai đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt lập tức nổi lên một nét kinh hỉ, quay người trở lại cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy một nét thân ảnh quen thuộc trên giường kia.

Đi vào phòng, trở tay đóng cửa phòng, nhẹ nhàng đi tới cạnh bên giường ngồi xuống, nhìn nữ nhân ngủ say, mặt mày mang theo tình yêu đậm đặc không hòa tan được, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nàng, thế nào lại lặng lẽ tới rồi? Sao lại cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy?

Tống Tân Đồng nhận thấy được động tĩnh phẩy nhẹ trên mặt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt đó là dung nhan tuấn tú của Lục Vân Khai, còn có đôi ngươi mang theo ý cười kia của hắn.

“Chàng đã về?”

“Ừm, ta đã trở về.” Lục Vân Khai cúi đầu hôn hôn giữa mày nàng, “Sao không nói cho ta? Ta cũng tiện đi đón các nàng.”

“Muốn cho chàng một kinh hỉ.” Tống Tân Đồng vươn tay ôm cổ nam nhân, “Có kinh hỉ không nào?”

“Kinh hỉ.” Lục Vân Khai ôm nàng, “Ta nằm mơ cũng muốn gặp nàng.”

Tống Tân Đồng truy vấn: “Vậy vì sao chàng lại không viết thư để cho ta tới?”

“Lúc nàng tới hẳn cũng nhìn thấy, hoàn cảnh ở đây ác liệt, ta không muốn nàng tới chịu khổ.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng hôn xuống môi nàng.

“Ta không sợ chịu khổ, ta chỉ sợ không thể ở cùng một chỗ với chàng.” Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đã gầy rất nhiều, cũng phơi đen rất nhiều, “Gầy, đen.”

Lục Vân Khai nhẹ đáp một tiếng, “Cả ngày đi lại ở bên ngoài, cho nên phơi đen một ít.”

“Hiện tại chàng thiếu đi chút khí tức văn nhân, nhìn thật anh tuấn.” Tống Tân Đồng cười nói.

Lục Vân Khai nhíu mày, “Trước đây không anh tuấn?”

“Trước kia là tuấn tú, hiện tại càng anh* khí.” Tống Tân Đồng ngẩng đầu hôn hôn hai má Lục Vân Khai, “Chàng là cái dạng gì ta cũng thích.”

*: anh này có ý là anh hùng, xuất chúng, tài giỏi ấy.

Trong lòng Lục Vân Khai vui vẻ, giọng nói cũng không ức chế được ý cười, “Đa tạ tâm ý của nương tử.”

“Tướng công.” Tống Tân Đồng vô cùng thân thiết khẽ gọi một tiếng, ta thực sự thực sự rất nhớ chàng, nhìn thấy chàng, cả trái tim ta đều an ổn.

“Nương tử.” Lục Vân Khai khẽ đáp lại, ta cũng là như thế.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.