Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 416: Sinh song thai


Pen: như đã hứa, vừa lên là mình bù hai chương nhé 😊

Hạ đi thu đến, trong nháy mắt đã tới tháng 10, gió lạnh lạnh thấu xương, cực kỳ khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Bụng Tống Tân Đồng đã rất lớn, còn lớn hơn nhiều so với lúc hoài Noãn Noãn trước đây, nhúc nhích toàn bộ chính là một tòa núi người hành tẩu, làm người ta nhìn liền rất dọa người.

Hơn nữa vừa vào tháng 10, liền bắt đầu xuống sương lạnh, mặt đất dễ đóng băng, Lục Vân Khai bọn họ cũng không dám để nàng đi ở bên ngoài, cho nên cả ngày Tống Tân Đồng chỉ có thể đi vòng vòng một chút trong phòng, hoặc là lúc xế chiều, khi mặt trời ấm áp mới đi bên ngoài dạo một chút.

Nhưng cả người nàng đều là phù thũng, cũng không đi quá xa nổi, cho nên cũng là chuyển chuyển xung quanh sân, cũng không quá tiện đi viện Lục mẫu gặp bà, đều là các bà qua đây bồi nàng nói chuyện.

Thường ngày lúc không có chuyện gì làm, Quyên tẩu tử sẽ mang theo Tạ Quân đến quý phủ trò chuyện với nàng, có đôi khi là phu nhân ở bên cạnh và phu nhân các đại giao hảo với Lục Vân Khai ở Hàn Lâm viện cũng sẽ tới trò chuyện với nàng, chủ yếu là nói chút chuyện lý thú lúc giao tế ở bên ngoài.

Không ít người đưa thiếp mời gọi nàng đi, nhưng bụng nàng lớn như vậy, đi lại cũng thành vấn đề, cho nên rất ít ra ngoài, cũng may các vị giàu có cũng hiểu.

Tống Tân Đồng ngồi trên ghế dựa, phơi nắng, trong tay ôm một cái ấm nhỏ làm ấm tay.

Quyên tẩu tử ở bên nói: “Tân Đồng, bụng ngươi đây sợ là muốn sinh đi?”

“Hẳn là sắp.” Tống Tân Đồng mời đại phu kiểm tra, nghĩ rằng trong bụng có lẽ là song thai, cho nên bụng mới có thể lớn như vậy, lại không tự chủ được sờ sờ bụng, mỗi khi đá nàng luôn luôn dùng sức lớn nhất, chờ bọn nó đi ra, nhất định phải lập quy củ thật tốt cho hai đứa nó.

“Chờ sinh ra thì tốt rồi, ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Quyên tẩu tử có chút lo lắng, “Nếu không ngươi ăn nhiều canh móng heo hầm bổ một chút?”

Lúc hoài một thai này, thật là ăn hết khỏi, dẫn đến Tống Tân Đồng tiều tụy không ít.

“Không cần, ăn quá nhiều cũng không tốt.”

“Ai.” Quyên tẩu tử là lo lắng Tống Tân Đồng sinh con khó coi, mà Lục Vân Khai quan vận hanh thông, sau này sủng tiểu thiếp thì làm sao, nàng đến kinh thành lâu như vậy, nhưng nhìn thấy không ít nam nhân hơi có chút tiền liền muốn tiểu thiếp nuôi ngoại thất, hơn nữa Lục Vân Khai còn là quan lão gia, mỹ nhân nhìn thấy khẳng định là càng nhiều…

Có điều lời này nàng cũng khó mà nói ra miệng, nàng sợ Tân Đồng ngại nàng nói huyên thuyên.

“Quyên tẩu tử muốn nói cái gì?” Tống Tân Đồng cười hỏi.

“Không có gì, bên này gió cũng lớn, cũng đừng lạnh, ta đỡ ngươi về phòng.” Quyên tẩu tử đỡ Tống Tân Đồng chậm rãi đứng dậy, tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng vội qua đây, hai người nâng nàng đi vào nhà.

Vừa mới đi vài bước, bụng Tống Tân Đồng liền đau, che bụng trụy xuống: “Tẩu tử… Hình như ta muốn sinh…”

“Nhanh như vậy?” Quyên tẩu tử kinh hô một tiếng, “Mau lên giường nằm, Tiểu Thúy, ngươi nhanh đi gọi Đại Nha, còn có lão phu nhân các nàng…”

Lục Vân Khai đang làm việc ở Hàn Lâm viện tới chừng giờ mùi canh ba buổi chiều, cả người liền cảm thấy tâm thần không yên, đang lúc hắn tính ra ngoài hít thở không khí, liền nhìn thấy gã sai vặt Lý Tuyền của mình vội vội vàng vàng chạy vào từ bên ngoài, “Lão gia.”

Lục Vân Khai thấy hắn thở hồng hộc dáng vẻ lo lắng, tức thì đáy lòng hoảng hốt, “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân…”

“Phu nhân thế nào?” Mặt Lục Vân Khai biến sắc.

“Phu nhân muốn sinh…”

Dưới chân Lục Vân Khai mềm nhũn, hôm qua đại phu mới nói ít nhất phải đến cuối tháng 10, thế nào hôm nay liền sinh? Tâm thần hoảng loạn chạy ra phía ngoài, vừa mới chạy hai bước liền bị người gọi lại: “Lục biên soạn ngươi đây là muốn đi đâu?”

Lục Vân Khai quay đầu lại, nhìn thấy quan trên của mình đang ở bên, bước lên trước xin nghỉ.

Hàn Lâm đại nhân nghe nói, khen đây là việc vui, vung tay lên liền chuẩn hắn nghỉ.

“Đa tạ đại nhân.” Lục Vân Khai nói cảm ơn liền lòng như lửa đốt chạy về phía nhà, lúc vừa về tới trong nhà liền nghe thấy hai tiếng khóc bất đồng cùng nhau khóc, vang vọng trong sân.

Lục Vân Khai vội vội vàng vàng chạy vào trong viện, đám người Đại Nha liền cùng hướng về phía hắn báo hỉ: “Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh hai tiểu thiếu gia.”

Hoảng loạn dưới đáy lòng Lục Vân Khai tan đi một chút, thay vào đó là ý mừng, “Phu nhân thế nào?”

“Phu nhân không sao, hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng.” Tiểu Nguyệt bưng thuốc vừa sắc xong, “Lão gia ngươi bưng vào đi thôi.”

“Tốt.” Lục Vân Khai bưng thuốc vào phòng, trong phòng còn mùi máu chưa tan hết, hắn đi tới cạnh giường, đút Tống Tân Đồng uống thuốc cầm máu bổ khí: “Vất vả nàng nương tử.”

Sắc mặt Tống Tân Đồng tái nhợt, rất là mệt mỏi, thấy Lục Vân Khai vội vã gấp gáp về, ách cổ họng hỏi: “Chàng nhìn con chưa?”

“Còn chưa.” Lục Vân Khai vừa về liền đến trong phòng nhìn Tống Tân Đồng, nhìn chung quanh, trong phòng đã đốt than củi, ấm áp chính nùng, chỉ là không có ai, “Sao không có ai trong phòng hầu hạ nàng?”

“Ta chỉ là không có sức gì, thế cần người chiếu cố à?” Trên miệng Tống Tân Đồng nói như vậy, nhưng đáy lòng rất vui vẻ vì Lục Vân Khai về liền nhìn nàng trước, không có sốt ruột đi xem con trai.

“Sao không cần? Nàng là đại công thần trong nhà.” Lục Vân Khai cúi đầu hôn một cái trên cái trán tái nhợt của Tống Tân Đồng, “Vất vả nàng, Tân Đồng.”

“Cám ơn nàng, Tân Đồng.”

Tống Tân Đồng có thể nghe ra cảm kích cùng trân trọng trong ngữ điệu của hắn, “Ta sinh con đẻ cái cho chàng, sau này chàng phải luôn đối tốt với ta.”

“Đừng nghĩ bậy.” Tống Tân Đồng lại hôn hôn nàng, trong đáy lòng yên lặng nói, có nàng, người ngoài cũng không cách nào lại vào mắt ta, ta muốn cùng nàng bạch đầu giai lão.

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, nghe tiếng khóc song tấu trong phòng kế bên, “Chàng đi xem con chúng ta đi.”

Dừng một chút, “Sau này nếu có nháo, hai đứa, nghĩ chút thôi cũng sầu người.”

“Đừng ngại bọn nó.”

Lục mẫu tiến vào, khoa tay múa chân để Lục Vân Khai đi sang bên nhìn đứa nhỏ, chỗ này có bà nhìn chằm chằm.

Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng dần dần ngủ, thế này mới đứng dậy đi phòng sát vách, Noãn Noãn nằm sấp cạnh cái nôi, vẫn nhìn hai đệ đệ trong nôi, “Cha xem, mặt đệ đệ đỏ hồng, nhăn nheo, không dễ nhìn, một chút cũng không giống con, không phải là nương nhặt về đi?”

“Lúc con còn nhỏ cũng là dạng này, con không biết xấu hổ nói đệ đệ?” Lục Vân Khai nhìn đứa bé trong tã lót, trong mặt mày đều là tình thương của cha.

“A? Con xấu như vậy?” Noãn Noãn không tin hồi nhỏ bé là như vậy, nãi nãi với nương đều nói hồi nhỏ bé cứ đẹp như vậy.

“Mới không xấu đâu, mấy đệ đệ lớn lên rất đẹp.” Quyên tẩu tử nói.

Noãn Noãn cảm thấy mọi người đều nói vớ vẩn, hai đệ đệ rõ ràng xấu chết.

“Được rồi, đệ đệ buồn ngủ, con mau về viện chút đi.” Lục Vân Khai bế con trai song sinh đã an tĩnh lại, nhẹ giọng nói với Noãn Noãn.

“Không, con cũng dỗ đệ đệ ngủ.” Mặc dù Noãn Noãn ghét bỏ đệ đệ xấu, nhưng vẫn là thích hai đệ đệ, “Cha, đệ đệ tên là gì a?”

“Chờ nương con tỉnh, chúng ta lại thương lượng.” Lục Vân Khai nói.

Noãn Noãn mấp máy miệng, nghĩ tới sáng sớm ăn màn thầu và hoa quyển (Bánh bao cuộn), “Nếu không gọi đệ đệ là Màn Thầu và Hoa Quyển đi?”

Đệ đệ song sinh vừa sinh ra chưa tới một canh giờ còn đang phun bong bóng, lại không biết nhũ danh của bọn họ liền bị tỷ tỷ mạnh mẽ quyết định như thế.

Pen: Còn tới mấy chục phiên ngoại nữa nha mọi người, chẳng qua chỉ là tạm kết ở đây thôi, hết phiên ngoại mới viên mãn cho nên cái tạm kết hơi chưng hửng tí.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.