Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 87: Nữ tử kia đẹp quá (2)


– Thật quá ngông cuồng.
Gia chủ Lương gia tức giận đập vỡ bàn.
– Tộc trưởng chúng ta cần phải giáo huấn tên tiểu tử họ Nhạc này cho thật tốt. Chiếc ghế khách trưởng lão ở Tiên Cảnh Tông thì sao, chúng ta Lương gia cũng có một chiếc ghế trưởng lão chính thức của Tiên Cảnh tông.
– Thế nào giáo huấn hắn được, tên tiểu tử kia nghe nói đã sớm đi tới đấu khí học viện.
Một trưởng lão khác nói.
Lương Ngọc nhìn thần sắc phụ thân nói:
– Phụ thân, không phải đại ca đang ở đấu khí học viện sao, nghe nói đại ca ở đấu khí học viện có danh khí không nhỏ, tên Nhạc Tiểu tử về tới Đấu Khí học viện chúng ta có thể nói đại ca đối phó với hắn.
– Được rồi, Ngọc Nhi, ngươi ngày mai lên đường đi đấu khí học viện, sau đó cũng cùng với đại ca tôi luyện một then. Trên đường đi ngươi chú ý một chút.
Gia chủ Lương gia nói.
– Đại nhân, chúng ta đi đâu đây.
Thác Ni Tư bay ở giữa không trung hỏi Nhạc Thành.
Nhạc Thành rời khỏi Song Tử trấn xong ngồi trên lưng của Khiếu Thiên hổ, mà Tử Điện Mãng thì hóa thành một con tiểu xà dài nửa thước quấn trên cổ của Khiếu Thiên hổ, còn Thác Ni Tư thì phải tự mình bay lên.
– Trở lại nhà của ta, tên là Lập Anh Trấn.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Mà lúc này Lập Anh Trấn đã xảy ra đại sự, không biết là chuyện gì mà Nhạc gia cùng với Hoàng gia ở Lập Anh Trấn trở nên náo loạn, về sau yến gia đứng về phía Nhạc gia, La gia cùng Tiền gia đứng về phí Hoàng gia, bởi vì Hoàng gia không biết từ đâu mời về được một tứ phẩm Luyện Dược sư, chuyên nhắm vào Nhạc gia.
Điều khiến cho Nhạc gia khó chịu nhất là dược liệu luyện đan của Nhạc gia và Hoàng gia đề mua sắm ở trong Nguyên Bảo tông.
Không biết Hoàng gia sử dụng thủ đoạn gì mà Nguyên Bảo tông không bán dược liệu cho Nhạc Thành nữa, Nhạc Tử Sơn mấy lần đi Nguyên Bảo tông cũng không có kết quả.
Nửa năm sau khi Nhạc Thành rời khỏi Nhạc gia, cửa hàng binh khí của Nhạc gia đã phải đóng cửa, người của Nhạc gia cũng không có cách gì, mấy tháng này, Nhạc gia chỉ dựa vào số tiền súc tích từ trước mà sống.
– Đại ca, đệ chịu không nổi rồi, đệ phải đi tìm Hoàng gia liều mạng.
Ở trong đại sảnh Nhạc gia, Nhạc Tử Phong tức giận nói với Nhạc Tử Sơn.
– Nhị đệ, tính đệ thật không tốt, Nhạc gia hiện tại đang mong chúng ta tới liều mạng với bọn họ.
Nhạc Tử Sơn mỉm cười nói.
– Chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao?
Nhạc Tử Phong cất tiếng nói.
– Đúng vậy gia chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
– Gia chủ, chúng ta cùng với Hoàng gia liều mang, bọn họ cũng khinh người quá đáng.
Một số tộc nhân của Nhạc gia tức giận nói.
– Nhị đệ, Thành Nhi xem ra cũng sắp quay trở về.
Nhạc Tử Sơn vẫn một mực chờ Nhạc Thành về rồi giải quyết.
– Đúng vậy, tiểu tử kia hắn nói một năm rồi sẽ trở lại, hiện tại đã là một năm rồi.
Nhạc Tử Phong thì thào nói.
Núi Bạch Vân là nơi mà từ Song Tử Hải đến Lập Anh Trấn phải đi qua. Núi Bạch Vân chiếm diện tích rất lớn, phạm vi mấy trăm dặm, ở đây cũng được coi là một danh sơn, nơi này còn có vài tên cường đạo.
Mấy tên cường đạo này còn có đạo nghĩ, chỉ nhận kim tệ qua đường, nếu như là người nghèo khổ thì bọn chúng cũng không lấy, cũng bởi vì vậy mà Hỏa Cường đạo ở đây cũng được mọi người phụ cận ủng hộ, Bạch vân Sơn cũng dần lớn danh khí.
Nhạc Thành lần trước đi Song Tử Hải nghe Dong binh đội nói tới Bạch Vân sơn này, lúc đó trong lòng hơi ấn tượng với cường đạo nơi này, mà hiện tại Nhạc Thành và Thác Ny Tư đang phi hành trên Bạch Vân Sơn.
– Đương Đương.
Ở trong núi Bạch Vân truyền tới từng tiếng đánh nhau, tổng cộng có gần trăm người, hai người đang đánh nhau là một trung niên hán tử vởi một thanh y thanh niên.
Trung niên hán tử có tu vi Bát tinh Đấu Linh, tên gọi là Đổng Đại Ngự, là thủ lĩnh cường đạo lớn nhất ở Bạch Vân Sơn, thủ hạ có hơn một trăm người, trong đó thực lực Đấu Linh có bốn người, những người khác phân nửa đều có tu vi Đại Đấu sư.
Thanh y thanh niên chính là tứ cấp luyện dược sư, luyện dược sư cùng với đấu sư đánh nhau. Thanh y thanh niên có tên là Trần Bưu, hai mươi bảy tuổi đã là một tứ phẩm luyện dược sư cũng được coi là thiên tài, không hiểu tại sao hai năm trước lại tiến nhập vào dãy núi Bạch Vân.
Hai thế lực này trước đến giờ đều bình yên vô sự nhưng mà mấy ngày trước hai tiểu nhóm của hai bên đụng nhau đánh một trận, kết quả người của Đổng Đại Ngưu thua thiệt, thủ hạ đánh không còn ra người nữa, đối phương còn nói người của Đổng Đại Ngưu vô dụng.
Vì vậy Đổng Đại Ngưu lập tức đi tìm tới Trần Bưu.
Không ngờ Trần Bưu cũng không nể mặt Đổng Đại Ngưu, hai người sau đó liền đánh nhau, không ai phục ai, hơn nữa còn ước định ai thắng thì người thua phải gọi người đó là đại ca.
– Thịch.
Một tiếng vang thật lớn, Đổng Đại Ngưu đánh một quyền vào một cây đại thụ, cây đại thụ liền đứt thành hai đoạn.
– Đổng Đại Ngưu, ngươi choáng váng rồi, quả đấm trong tay ngươi phải nện xuống mặt đất, lần sau ngươi cần phải cẩn thận.
Trần Bưu né qua công kích của Đổng Đại ngưu mà mỉm cười nói.
– Trần Bưu, tên tiểu tử ngươi, ta mà bắt được ngươi không xé ngươi làm hai mảnh thì ta không phải là họ Đổng.
Đổng Đại Ngưu không làm được gì Trần Bưu, đặc biệt là đan hỏa mà Trần Bưu ngưng tụ rất lợi hại.
Tình huống của Trần Bưu so với Đổng Đại Ngưu cũng không khá hơn là bao nhiêu, nếu không phải dựa vào tốc độ nhanh thì hắn thật sự đã bị đánh bại bởi Đổng Đại Ngưu, dù sao Luyện Dược sư cũng là luyện chế đan dược, lực công kích cũng không phải là mạnh, nếu Trần Bưu sử dụng linh hồn công kích thì có thể thắng, tuy nhiên hắn và Đổng Đại Ngưu không có thâm cừu đại hận gì, đối phương nếu như trúng linh hồn lực, nhẹ thì bị trọng thương nặng thì mất mạng, Trần Bưu vì vậy cũng không muốn sử dụng.
– Đại nhân, người xem, hai người kia đánh nhau thật là thú vị.
Thác Ny Tư cất tiếng nói với Nhạc Thành.
– Khiếu Thiên Tử Long chúng ta biến thành hình người xuống dưới nghỉ ngơi một chút.
Nhạc Thành nói với Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng, sau đó lao xuống mặt đất.
– Đã đến Bạch Vân Sơn, còn mấy ngày nữa là có thể trở về Lập Anh trấn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thành thì thầm nói, Khiếu Thiên Hổ và Thác Ny tư bay hoài cũng không chịu được, Nhạc Thành cũng để cho bọn họ nghỉ ngơ một hai canh giờ.
Đối với đánh nhau phía dưới, Nhạc Thành đã sớm chú ý tới, trong lòng hắn cũng kỳ quái nhìn những trang phục của những người này, hẳn là cường đạo ở đây.
– Khoan đã Đổng Đại Ngưu, chúng ta một hồi nữa sẽ đánh tiếp.
Trần Bưu không thở nổi nói với Đổng Đại Ngưu.
– Sao vậy, ngươi đánh không lại ta muốn nghỉ ngơi sao, đừng tưởng ngươi tu luyện Luyện Dược sư thì ta sợ ngươi.
Đổng Đại Ngưu lớn tiếng nói, ở xung quanh mấy cái cây lớn đã bị hắn đánh gãy hết.
– Ngươi không nhìn thấy có bốn người phía trên chúng ta sao?
Trần Bưu trừng mắt nó với Đổng Đại Ngưu.
– Được rồi, một hồi nữa chúng ta đánh tiếp.
Đổng Đại Ngưu thở phì phì đi tới bên cạnh Nhạc Thành, sau lưng mười người cũng đi theo.
– Các ngươi muốn qua Bạch Vân Sơn sao? Mỗi người một kim tệ, tổng cộng bốn người là bốn kim tệ.
Đổng Đại Ngưu đi đến bên cạnh Nhạc Thành mà nói.
– Ha ha ha, tên tiểu tử này muốn đòi lộ phí của chúng ta.
Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng nghe thấy lời nói của Đổng Đại Ngưu thì nhịn không được mà cười ha hả.
– Các ngươi cười cái gì, đây chính là quy củ của Bạch Vân Sơn.
Đổng Đại Ngưu nói:
– Không giao lộ phí các ngươi đừng hòng đi qua.
– Ngươi…
Thác Ny Tư tức giận, tuy nhiên Nhạc Thành lại ngăn cản:
– Được, bốn kim tệ, không thành vấn đề.
– Hắn nói bốn người các ngươi đưa bốn kim tệ là có thể đi qua nhưng ta thu các ngươi hai kim tệ một người, tổng cộng là tám kim tệ.
Trần Bưu ở đằng sau cũng đi tơi, sau lưng là năm tiểu lâu la, hơn phân nửa là tam tinh tứ tinh Đại Đấu sư.
,

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.