Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 696


– Hội trưởng, chúng ta mới vừa nhận được tin tức từ dân trong thành. Hai tháng trước, toàn bộ người thuộc Hắc Ám thần điện, U Minh tông và chúng ta bị đánh chết hết. Trong đó bao gồm U Minh lão tổ, Khương Luân Viễn, Thanh Ma và Bạch Ma của Hắc Ám thần điện. Bên chúng ta chỉ có mười cường giả Đấu Tôn thoát về. Những người có tu vi Đấu Tôn trở xuống đều bị một loại thủ đoạn quỷ dị đánh chết. Trong đó Vương trưởng lão của Luyện Dược Sư công hội chúng ta cũng vẫn lạc.
Một lão giả áo bào trắng trả lời.
– Chúng ta xuất ra hơn ba mươi cường giả Đấu Tôn, bây giờ trở về chỉ có mười người. Tổng số vạn người, trong đó trăm Đấu Tông và hơn ngàn cao thủ tu vi Đấu Hoàng không có một người nào trở về. Là ai có bản lãnh lớn như vậy?
Lão giả áo lam gầm lên.
– Hội trưởng, tất cả đều có liên quan đến một người tên là Nhạc Thành, người của chúng ta trốn về nói là cái tên Nhạc Thành dẫn đầu hành động. Mà Nhạc Thành chính là người năm đó đánh chết Thiếu hội trưởng ở Tuyệt Tình Cốc.
Một lão giả khác khẽ nói.
– Nhạc Thành chính là người đánh chết Phong nhi?
Lão giả áo lam lạnh nhạt nói, trong ánh mắt lửa giận hừng hực.
– Hội trưởng, hẳn là không có sai đâu! Chính là gã Nhạc Thành làm Phó cốc chủ của Hồ Điệp cốc, không thể sai lầm được !
Lão giả nói chuyện đầu tiên lại xác nhận.
– Gã tiểu tử mất tích mấy năm nay rốt cục đã xuất hiện, lần này ta không chắc chắn sẽ bầm thây tiểu tử kia thành vạn đoạn.
Lão giả áo lam hung hăng cắn răng nói, ánh mắt không kiềm nén được lửa giận sôi trào.
– Hội trưởng, nhưng mà chúng ta còn nhận được một vài tin tức về Nhạc Thành. Thực lực gã Nhạc Thành này tựa hồ rất mạnh, ngay cả Thanh Ma và Hồng Ma của Hắc Ám thần điện cũng bị hắn đánh chết. Mặt khác, tại Hồ Điệp cốc gã Nhạc Thành này còn đánh chết hai vị khách khanh Thái thượng trưởng lão của công hội chúng ta. Hơn nữa, Nhạc Thành bây giờ đã là tộc trưởng Nhạc gia một trong bốn đại Nhân tộc. Chúng ta sợ là…
Một lão giả khác lên tiếng nhắc nhở lão giả áo lam.
– Cái gì …?
Sắc mặt lão giả áo lam liền biến đổi, khuôn mặt vốn đang nổi giận không ngừng co quắp.
– Tin tức đó có thể tin được không?
Lão giả áo lam lạnh nhạt nói.
– Tuyệt đối tin được, không thể sai. Ta đoán chừng là vì Hắc Ám thần điện xuất hiện, vì thế Nhạc gia cũng phải cho người ra.
Lão giả tiếp tục trả lời.
– Hừ, Nhạc gia, Luyện Dược Sư công hội chúng ta chọc không nổi, nhưng thù kia ta không thể không báo. Ta nhất định phải khiến cho hắn đẹp mắt.
Lão giả áo lam cắn răng nói:
– Hoàng trưởng lão, ngươi lập tức phái người đi báo cho Thanh Sơn lão tổ là chúng ta đã tìm được người đánh chết hai vị đại nhân Thanh Sơn Song Thánh rồi. Lưu trưởng lão, ngươi lập tức an bài một tháng sau chính là chúng ta tổ chức tranh tài luyện dược sư ở Đan Lôi thành, đặc biệt nghênh đón tất cả cường giả vào thành, chú ý mấy vị đại nhân vật. Chúng ta chỉ việc chờ đợi một chút. Chu trưởng lão, ngươi đi báo cho phân điện Hắc Ám thần điện là chúng ta mời Lục Ma đại nhân tới dự đại hội tranh tài luyện dược sư.
– Vâng, hội trưởng.
Ba vị trưởng lão hồi đáp.
– Hừ, Nhạc Thành, ta nhất định sẽ báo thù. Cho dù ngươi là thành viên Nhạc gia thì thế nào chứ? Ta tự nhiên có biện pháp đối phó ngươi!
Ba vị trưởng lão rời đi, lão giả áo lam tự mình lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.
Thời gian hai tháng đối với người tu luyện cơ hồ là không cần tính toán. Đặc biệt là người tu chân đang bế quan thì hai tháng chỉ như một cái nháy mắt. Kiếp trước Nhạc Thành tu luyện ở Hoa Hạ tới cảnh giới Hợp Thể Kỳ, thời gian bế quan ngắn thì mấy năm, lâu thì mười năm. Cho nên nói thời gian tu luyện hai tháng, Nhạc Thành không hề cảm thấy dài, ngược lại chỉ cảm giác thoáng cái là qua rồi.
Lúc tu luyện trong Hạo Thiên Tháp, Nhạc Thành đang định tiếp tục tu luyện thì trong lòng bất chợt nhận ra đã gần tới Đan Lôi thành, vì thế phải dừng việc tu luyện.
– Hô ~!
Trên lưng Khiếu Thiên Hổ, Nhạc Thành thu khí từ đan điền lại, hít sâu một hơi rồi thở ra một ngụm trọc khí. Sau đó hắn mở hai mắt ra, con ngươi chợt lóe tinh mang khiến cho lòng người không rét mà run, khí thế cực mạnh chấn áp cả đất trời.
Nhạc Thành cảm thấy cơ thể tràn đầy pháp lực và thần thức trong đầu nhẹ nhàng bàng bạc. Hắn khẽ mỉm cười hài lòng, trong hai tháng này tu vi của hắn tiến bộ không ít, đã sắp tới cảnh giới Hợp Thể Kỳ trung kỳ rồi, nhưng đây chỉ là dấu hiệu mà thôi, nó không thể đại biểu cái gì. Tu vi càng về sau lại càng khó khăn, Nhạc Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý, muốn đạt tới Hợp Thể kỳ trung kỳ còn phải mất thêm một đoạn thời gian.
– Viên Kim Đan này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có một màu sắc tương tự với Cổ Linh châu trong Hạo Thiên Tháp?
Nhạc Thành lẩm bẩm, khi tu luyện viên Kim Đan trong cơ thể Nhạc Thành đã hiện ra mật văn đủ mười loại màu sắc, khí tức và màu sắc của mật văn đều có liên quan đến mười viên Cổ Linh châu trong Hạo Thiên Tháp. Điều này làm cho Nhạc Thành nổi lên nghi ngờ.
Nhạc Thành không biết nguyên nhân của sự biến hóa này nên đành bất đắc dĩ không nghĩ đến nó nữa.
– Lên!
Nhạc Thành kết thủ ấn một cái, thần sắc dần nghiêm túc lại, ngay sau đó Hạo Thiên Tháp đã xuất hiện ở trong tay Nhạc Thành. Sau khi thủ ấn biến hóa lần nữa, Hạo Thiên Tháp lóe ra một trận ánh sáng xanh, Nhạc Thành ở trên lưng Khiếu Thiên Hổ đã tiến vào bên trong Hạo Thiên Tháp. Đồng thời Nhạc Thành mở miệng nói với Khiếu Thiên Hổ:
– Khiếu Thiên, tìm một dãy núi gần đây hạ xuống.
Tiến vào bên trong Hạo Thiên Tháp, Nhạc Thành có thể cảm giác được linh khí ba động của Hạo Thiên Tháp. Từ chín tầng trời cho tới chín tầng địa ngục, sợ rằng chỉ có mỗi Hạo Thiên Tháp mới có linh khí dày đặc như thế.
– Hình như ta sắp đột phá, phải mấy ngày nữa mới được.
Yến Hiểu Kỳ mở hai mắt ra đi đến bên người Nhạc Thành.
– Ừ, ta đã cho Khiếu Thiên tìm một địa phương an tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhạc Thành khẽ nói, cảm giác khí tức ma pháp trên người Yến Hiểu Kỳ vô cùng cường hãn. Yến Hiểu Kỳ tu luyện hai tháng rốt cục muốn đột phá một tầng cuối cùng của Ma pháp sư cấp tám đỉnh phong, tùy thời đều có thể thăng cấp lên Ma pháp sư cấp chín.
– Chủ nhân.
– Chủ nhân.
Lúc này đám người Đại Song và Tiểu Song cũng ngừng tu luyện đi đến bên người Nhạc Thành. Đại Song và Tiểu Song lần trước ở ngoài Hạo Đặc thành thu hồi Thiên Phần tiên trận vẫn tu luyện ở trong Hạo Thiên Tháp.
– Ừ, làm không tệ, đột phá vô cùng mau!
Nhạc Thành nhìn hai người Đại Song Tiểu Song, hai nàng đã đột phá đến Nguyên Anh Kỳ trung kỳ, thực lực của hai nàng bây giờ có thể đối kháng với Đấu Tôn một hai sao rồi.
Trong một sơn mạch không tên, Yến Hiểu Kỳ khoanh chân ngồi trên mặt đất, khí tức ma pháp Hỏa hệ tràn ngập quanh thân thể nàng, luồng khí tức vẫn đang chậm rãi kéo lên.
– Nhạc Thành, chừng nào Hiểu Kỳ tỷ mới có thể đột phá?
Tôn Thi Thi hỏi thăm. Mọi người đã ở trong sơn mạch chờ chực ba ngày rồi.
– Hẳn là sắp thành công rồi, kiên nhẫn đợi đi!
Nhạc Thành nói, nếu Yến Hiểu Kỳ có thể đột phá đến Ma pháp sư cấp chín thì thực lực của nàng gia tăng rất nhiều. Lần này đi Đan Lôi thành sẽ không thành vấn đề gì nữa. Bây giờ Hỏa lão, Yêu Huyên đều có thực lực từ Đấu Thánh trở lên, cộng thêm bản thân hắn và ba bộ Khôi Lỗi Ám Thánh. Lần này tới Đan Lôi thành phe hắn có sáu cường giả Đấu Thánh và một Ma pháp sư cấp chín, thực lực như vậy đã đủ để chống lại bất kỳ thế lực nào trên Huyền Thiên đại lục.
Khí tức quanh thân Yến Hiểu Kỳ vẫn tiếp tục dâng lên, đồng thời lực áp bách cường hãn bao phủ phương viên vài trăm dặm trong dãy núi này. Ma thú trong sơn mạch đã sớm rời khỏi vùng này, bởi vì chúng biết phải cách xa nơi này một chút mới an toàn.
Không gian chung quanh chỉ có một mảnh nguyên tố Hỏa hệ nồng nặc tụ tập bên cạnh Yến Hiểu Kỳ. Sau đó tất cả nguyên tố Hỏa hệ cuồng bạo chậm rãi quay chung quanh Yến Hiểu Kỳ.
Lúc này nguyên tố ma pháp Hỏa hệ bắt đầu tiến vào bên trong thân thể Yến Hiểu Kỳ, ngay sau đó khí tức trong cơ thể Yến Hiểu Kỳ đột ngột thăng cấp.
Khí tức cường hãn đến mức làm cho Nhạc Thành cũng phải động dung, thực lực Ma pháp sư cấp chín bản thân hắn còn chưa có nhìn thấy qua.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chung quanh Yến Hiểu Kỳ đã bị một mảnh nguyên tố Hỏa hệ bao vây, đồng thời khí tức của nàng đã đạt đến trình độ vô cùng kinh khủng.
Thực lực từ từ kéo lên, thân thể Yến Hiểu Kỳ cũng điên cuồng hấp thu nguyên tố Hỏa hệ trong thiên địa.
Quá trình hấp thu nguyên tố Hỏa hệ càng ngày càng nhiều, khí tức trên người Yến Hiểu Kỳ vẫn đang tiếp tục dâng cao. Ngay sau đó quang mang quanh thân nàng bột phát chói mắt, một làn sóng khí tức vô cùng cường hãn lan tràn ra ngoài, giống như là một đạo lực lượng mạnh mẽ từ hư không rung động vậy.
– Xoẹt !
Một mảnh khí tức cuồng bạo trong thiên địa dao động, ngay sau đó toàn bộ sơn mạch lấy Yến Hiểu Kỳ làm trung tâm, tất cả nguyên tố ma pháp Hỏa hệ tạo thành một vòng xoáy nguyên tố kinh khủng điên cuồng tràn vào thân thể Yến Hiểu Kỳ.
– Ầm ầm !
Năng lượng trong thiên địa trào vào thân thể Yến Hiểu Kỳ, khí tức của Yến Hiểu Kỳ đã cường hãn đến mức Hỏa lão và Yêu Huyên cũng phải cau mày nghĩ ngợi.
– Rốt cục đã đột phá rồi hả?
Nhạc Thành lẩm bẩm, lúc này hắn đã cảm giác được khí tức trên người Yến Hiểu Kỳ đã là Ma pháp sư cấp chín, tuyệt đối không thể yếu hơn Đấu Thánh một sao.
Sau đó, khí tức trên thân Yến Hiểu Kỳ chậm rãi bình ổn lại, quá trình đột phát lên Ma pháp sư cấp chín cuối cùng đã hoàn thành.
Cảm thấy trên người Yến Hiểu Kỳ vô cùng cường hãn, ngay cả Tử Điện Mãng, Khiếu Thiên Hổ cũng phải hâm mộ không thôi.
– Cảm giác thế nào?
Nhạc Thành tung người bay đến cạnh Yến Hiểu Kỳ hỏi thăm.
– Hoàn hảo, rốt cục đã đột phá, sau này cũng có thể giúp ngươi một vài chuyện rồi.
Yến Hiểu Kỳ nói.
– Nhạc Thành, phía trước chính là Đan Lôi thành, kế tiếp chúng ta định làm gì?
Hỏa lão hỏi Nhạc Thành.
– Trước tiên chúng ta vào thành, sau đó lại tính tiếp.
Nhạc Thành do dự một hồi mới trả lời như thế.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 696


Cô vừa mong đèn phòng giải phẫu sớm tắt, nhưng cũng vô cùng lo lắng nó tắt.

Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng nghe ‘Ting’ một tiếng, đèn tắt, cô lập tức đứng bật dậy, vì ngồi xổm quá lâu mà chân cô run lẩy bẩy, vội vàng đứng lên khiến chân cô tê rần đến mức khuỵu xuống.

Y tá thấy thế nên vội qua đỡ cô dậy.

Nhưng cô không để ý đến bản thân được mà chạy tới nắm chặt lấy tay bác sĩ, hỏi:

– Anh ấy sao rồi?

– Viên đạn sau lưng không sâu, chưa ảnh hưởng đến nội tạng nên không nguy hiểm, nhưng cần phải chuyển người bệnh tới phòng ICU để theo dõi thêm.

Bác sĩ nói xong liền rời đi, y tá đẩy băng ca ra, đưa Dạ Đình Sâm tới phòng theo dõi đặc biệt.

Nhạc Yên Nhi đi theo phía sau, nhìn người đàn ông mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng an tĩnh, như thể hắn chỉ đang ngủ mà thôi.

Cô đi theo vào phòng bệnh, mặc đồ vô khuẩn rồi ngồi cạnh hắn, nắm tay hắn thật chặt, dán sát vào má mình.

Tay hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến cô rùng cả mình, nước mắt nóng ấm nháy mắt lăn dài trên má.

Ngón tay hắn bỗng nhiên khẽ xoa mặt cô.

Cô giật nảy mình, sửng sốt nhìn Dạ Đình Sâm.

Đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt, không hề có dấu hiệu đã tỉnh, động tác vừa rồi chỉ là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.

Nhạc Yên Nhi vốn còn không muốn khóc nhưng lại bị động tác nhỏ này của hắn khiến cho xót xa, nước mắt cứ thế rơi không ngừng được.

Cô khóc nấc lên, còn tay hắn thì cứ chốc lát lại lặp lại động tác kia, dù thế vẫn không hề tỉnh dậy, cứ như việc đó đã trở thành bản năng ăn sâu vào máu hắn.

Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lo lắng ngắm hắn qua làn nước mắt.

Nửa đêm…

Dạ Đình Sâm chậm rãi khôi phục ý thức, vừa mở mắt đã thấy khung cảnh lạ lẫm, trong mũi ngửi được toàn mùi thuốc tẩy trùng, hắn hiểu ngay mình đang ở bệnh viện.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng cánh tay lại bị vật nặng đè lên, vừa cúi xuống nhìn thì không ngờ lại thấy được Nhạc Yên Nhi.

Không biết cô đã khóc bao lâu mà đôi mắt sưng đỏ cả lên, lông mi vẫn còn hơi nước, thậm chí khóe mắt cũng chưa khô.

Dù đang ngủ mơ nhưng cô cũng bứt rứt không yên.

Trái tim hắn mềm cả đi, có nén đau đớn để rút tay ra, rồi ôm Nhạc Yên Nhi lên giường.

Vừa mới được đặt lên giường cô đã nhíu chặt mi lại, đôi tay nhỏ bé luống cuống nắm chặt vạt áo hắn.

– Xin anh… nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải khỏe mạnh… Không có anh em và con biết phải làm sao? Em phải sống thế nào bây giờ? Anh đi rồi… em phải làm sao đây? Dạ Đình Sâm…

Cô vừa khóc vừa gọi tên hắn, đôi mắt nhắm nghiền như đang rơi vào một cơn ác mộng kinh khủng.

Dạ Đình Sâm nghe vợ yêu bé nhỏ thốt ra những lời này, chỗ cứng rắn nhất trong lòng cũng phải mềm xuống.

Bàn tay to lớn ôm chặt cô vào lòng, rồi nhẹ giọng dỗ dành:

– Anh sẽ không để em rời xa nữa, đời không thể, kiếp sau cũng đừng mơ!

Cả đêm này hắn ôm cô mà ngủ.

Sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi dậy rất sớm, cô muốn lau người cho Dạ Đình Sâm nhưng vừa tỉnh đã thấy không thích hợp, cô đang nằm trên giường, còn vùi mình trong lòng ai đó nữa.

Cô sợ tới mức không dám thở mạnh, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ không.

Nhạc Yên Nhi vừa giãy nhẹ một cái thì trên đầu bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

– Đừng nghịch, ngủ ngoan đi nào.

A…

Nếu cô nhớ không lầm thì giờ Dạ Đình Sâm đang hôn mê trên giường bệnh mới phải…

Sao lại có thể lên tiếng mạnh mẽ vang dội thế này, trong giọng nói còn có ý yêu chiều rõ rệt nữa.

Chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ sao?

Nếu như là mơ thì cả đời này cũng không cần tỉnh lại.

Khóe mắt cô ướt đẫm, không nhịn được mà vòng tay ôm eo hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, sau đó dè dặt mở miệng, chỉ sợ phá vỡ giấc mộng này, mộng vỡ cô cũng phải tỉnh dậy.

– Em đang mơ phải không Dạ Đình Sâm, nếu không sao em lại nằm trong lòng anh thế này được? Anh có biết hôm qua người anh toàn là máu làm em sợ lắm không? Sao một người lại có thể chảy nhiều máu thế chứ, tay chân anh còn lạnh ngắt ấy, làm trái tim em cũng lạnh theo. Em chỉ sợ anh không thể tỉnh lại được nữa!

Nghe cô nói mà sống lưng Dạ Đình Sâm căng lên, động nhẹ hắn cũng không dám, chỉ để mặc cô ôm siết mình rồi khóc kể những khổ sở trong lòng.

Chắc chắn cô đã bị dọa cho chết khiếp rồi!

Hắn ôm cô, bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc cô rồi nhỏ giọng an ủi:

– Giờ ổn cả rồi, em nhắm mắt lại đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết là được.

– Lần sau tỉnh dậy em có thể thấy anh khỏe mạnh đứng trước mặt mình không? Em có phải đang đòi hỏi quá nhiều rồi không?

Cô mỉm cười tự giễu.

Chỉ là một giấc mơ đã đủ để cô thỏa mãn, thế mà cô còn dám mong ước nhiều hơn.

Trong lúc cô cho rằng không có khả năng thì Dạ Đình Sâm lại nghiêm túc đáp lời.

– Chờ em tỉnh nhất định sẽ thấy anh.

Cô khẽ cười, tiếp tục ôm chặt hắn, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

Rất nhanh sau đó tiếng thở của cô trở nên đều đặn hơn.

Hôm qua cô như mất hết sức sống, còn khóc rất lâu nên cơ thể mỏng manh này không chịu nổi thêm nữa, lần này cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Đúng lúc này y tá vào phòng thay thuốc, thấy người bệnh đã bỏ ống thở ra nhưng trên tay vẫn cắm kim truyền thì vô cùng kinh ngạc.

Sức sống của người này không biết mạnh mẽ tới đâu mà có thể phục hồi nhanh thế, cứ như hắn được làm bằng sắt vậy.

Y tá bước tới định tiêm cho Dạ Đình Sâm nhưng lại thấy trong ngực hắn đang ôm một người, chính là cô gái người nhà hôm qua.

Cô y tá giật mình, loay hoay không biết làm thế nào cho phải thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm lên tiếng.

– Cô làm nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức cô ấy.

Lúc nói chuyện mắt hắn vẫn không rời Nhạc Yên Nhi, cái nhìn dịu dàng như nước, tiếc rẻ như thể phải rời đường nhìn dù chỉ một giây cũng là tra tấn với hắn.

Cô y tá tiêm cho hắn mà hắn cũng không hề nhíu mày một cái, còn giơ một tay vén tóc giúp cô gái trong lòng, rồi sợ cô lạnh nên lại kéo cả nửa cái chăn đơn đắp cho cô.

– Thưa ông giờ ông có thể chuyển sang phòng bệnh thường được rồi.

– Tôi biết rồi, nhưng giờ cứ ở tạm đây đã, chờ cô ấy dậy rồi nói sau.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.

Cô y tá tiêm xong thì đi ra, Dạ Đình Sâm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Adler, để anh ta qua nhà họ Dạ mang ít cháo hoa sang đây, hắn sợ Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy sẽ đói.

Nhạc Vãn Vãn đang ở gần Adler nên biết Dạ Đình Sâm gọi về, cô bé lập tức bật dậy rồi giật điện thoại của anh ta.

– Cái người cha hờ này, mẹ con đâu mất rồi?

Nó nôn nóng hỏi.

– Cô ấy đang ở trong lòng ba.

– Gì… Trong lòng ba… Ba làm gì mẹ rồi hả?!

Nhạc Vãn Vãn như tiểu thú dựng lông, hung hăng hô lên.

– Ngủ một đêm thôi.

Dạ Đình Sâm trả lời rất thật thà.

– …

Vãn Vãn lúc này đã có ý muốn đập đầu vào tường, nước mắt sắp sửa tuôn như suối rồi, cha nó khoe ân ái đúng là khắp mọi nơi mà, còn nhất định không biết thế nào gọi là kìm chế nữa chứ. Đứa nhóc như nó nghe xong cũng xấu hổ lắm đấy!

Trong lúc con bé đang nghẹn lời thì Dạ Đình Sâm lại nói tiếp.

– Ngoan ngoãn ở nhà chờ ba mẹ về, giờ ba lại ngủ thêm một lát với mẹ con đây.

Nói xong hắn thẳng tay dập máy, tiếp tục ôm Nhạc Yên Nhi ngủ, hoàn toàn không để ý tới việc con gái mình liệu có bị bóng ma tâm lý hay không.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.