Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 683


Bất đắc dĩ, Nhạc Thành đành phải cho Yêu Cơ viên đan dược luyện chế từ Thần Phượng tộc, giống như của Tứ Sí Ma Ưng, dù sao bản thể của Yêu Cơ cũng có một phần huyết dịch của Thần Phượng Hoàng tộc.
Mỗi một di hài Nhạc Thành luyện chế ra hai viên đan dược, tổng công là mười viên đan dược.
Về phần Thông Thiên Thử, Thanh Bối Ma Ngưu, Nhạc Thành cũng đau đầu không thôi, cuối cùng Nhạc Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cho Thông Thiên Thử, Thanh Bối Ma Ngưu dùng đan dược luyện chế từ viễn cổ Hổ Tộc, về phần bốn con Địa Ma Lang, Nhạc Thành cho nó dùng đan dược luyện chế từ viễn cổ Hổ tộc và Toan Nghê tộc.
Hiện tại Nhạc Thành chỉ còn lại đan dược luyện chế từ di hài của Hắc Ám Thần Điện và viễn cổ Minh Xà tộc.
Khiếu Thiên Hổ, còn có Yêu Cơ, Tử Điện Mãng dựa theo Nhạc Thành phân phó liền cầm đan dược thả người vào trong thành Hạo Đặc mà đi, đám ma thú chờ đợi hấp thu đan dược mà đột phá huyết mạch, huyết mạch ảnh hưởng tới tu vi bọn chúng hiểu rõ nhất, mà hiện tại chủ nhân có năng lực thay đổi máu của bọn chúng, bọn chúng vô cùng kinh ngạc.
– Đại Song, Tiểu Song hai người các ngươi hiện tại khống chế Thiên Phần Tiên trận thế nào rồi?
Sau khi đám người Khiếu Thiên Hổ rời đ, Nhạc Thành cất tiếng hỏi Đại Song và Tiểu Song.
– Bẩm chủ nhân, hiện tại đã tới giai đoạn Thiêu Linh, tuy nhiên thực lực của bọn nô tỳ quá thấp cho nên không thể luyện hóa.
Đại Song cất tiếng nói, Nhạc Thành khẽ chau mày, Thiên Phần Tiên trận tổng cộng có bốn tầng, Thiêu Linh Thiên Thoại Thiêu Tiên và Phần Thiên, hiện tại hai người Đại Song và Tiểu Song đã có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ, lien thủ cũng chỉ phát ra uy lực giết chết thập tinh Đấu Tôn mà thôi.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, nếu như mình khống chế Thiên Phần Tiên trận thì có thể miễn cưỡng phát huy uy lực của nó tuy nhiên lúc đó sát khí ngập trời sẽ không có lợi với mình.
Nếu như Nhạc Thành dùng toàn lực thì có thể vây khốn cả thập tinh Đấu Tôn vào bên trong, thậm chí là ma pháp sư cấp tám đỉnh phong, chỉ cần lọt vào trong Thiên Phần Tiên trận, đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài.
– Các ngươi đi bố trận với ta, lần này ta sẽ giúp các ngươi khống trận.
Nhạc Thành nhẹ nhàng cất tiếng nói với Đại Song và Tiểu Song sau đó ba người cũng nhẹ nhàng rời khỏi đình viện
Nhạc Thành biết rõ lần này số người của U Minh tông và Luyện Dược sư công hội không thiếu, tổng cộng có tới sáu vạn người, đây tuyệt đối là con số lớn, Đại Song và Tiểu Song khống trận tuyệt đối không chịu nổi cho nên Nhạc Thành cần phải giúp đỡ.
Về phần các đệ tử của Hồ Điệp cốc, Nhạc Thành cũng không nhẫn tâm để các nàng hi sinh vô ích.
Ba người rời khỏi đình viện trực tiếp đi tới thành Hạo Đặc, đánh giá thành Hạo Đặc một chút xong Nhạc Thành đành để Đại Song và Tiểu Song bố trận.
Lúc này ở trên một ngọn núi một luồng gió mạnh thổ qua, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy run run không thôi, tất cả đều rùng mình.
Xử lý xong tất cả, Nhạc Thành cùng với Đại Song và Tiểu Song quay trở lại đình viện, ngay lập tức Nhạc Thành trợ giúp cho Yến Hiểu Kỳ luyện chế đan dược, hắn mong Yến Hiểu Kỳ sớm có ngày đột phá tới mười thành đấu đế hồn mạch.
Yến Hiểu Kỳ đột phá, Nhạc Thành tiến nhập vào trong Hạo Thiên Tháp, sau khi mọi chuyện đã sắp xếp xong Nhạc Thành liền đi nói chuyện với chúng nữ.
Mặc dù có chúng nữ, Nhạc Thành cũng biết rằng mình không dành cho bọn họ bao nhiêu thời gian, cũng may bọn họ thông cảm, nếu không hắn cũng không biết phải làm sao.
Trong những ngày kế tiếp, Nhạc Thành cũng không lo lắng U Minh tông và Luyện Dược sư công hội sẽ công kích thành Hạo Đặc, thừa dịp này Nhạc Thành ở cùng một chỗ với chúng nữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mấy ngày sau, chúng nữ tựa hồ như đã hòa hợp với nhau, Nhạc Thành cũng thở ra một hơi.
Mà mấy ngày này, Thanh Đồng được cưng chiều có tới mười người mẹ sủng ái đây khiến cho nó muốn gì được nó, chuyện này Nhạc Thành cũng bất đắc dĩ, bộ dạng của Thanh Đồng đáng yêu vô cùng, ai thấy cũng thích.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Nhạc Thành đã chảy không ít máu mũi, tuy nhiên không phải là Nhạc Thành không muốn mà là chúng nữ ở đây nhiều người, nếu như mình ở lại với bất kỳ ai trong số họ thì cũng không tốt với những người còn lại. Cho nên hắn đành phải nhận đau khổ nhất trần gian.
Tuy nhiên cái này cũng không có cách nào, Nhạc Thành cũng đành chịu.
Lại một đêm nữa trôi qua, Nhạc Thành quay trở lại phòng mà bắt đầu khoanh chân tu luyện, dựa theo Nhạc Thành dự đoán, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng còn với Yêu Cơ nhóm người đang có dấu hiệu đột phá huyết mạch thiên phú.
Ở trong đình viện, hiện tại Nhạc Thành cũng không biết chúng nữ ngoại trừ Yêu Huyên, tất cả mọi người đã ở trong cùng một căn phòng.
– Hiểu Hiểu tỷ tỷ, tỷ nói tên kia xảy ra chuyện gì, chúng ta là nữ nhân của hắn mà mấy ngày nay hắn không them để mắt tới ta.
Lê Tiêu Dao cất tiếng nói với Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Trong mấy ngày này, chúng nữ quan hệ với nhau rất tốt, mà ngay cả Lê Tiêu Dao cũng không còn tính khí của tiểu thư nữa.
– Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi không rõ sao, Nhạc Thành không phải rằng thấy chúng ta xấu mà lo rằng chúng ta suy nghĩ nên hắn mới không dám.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cất tiếng nói với Lê Tiêu Dao.
– Hiểu Hiểu tỷ hắn lo lắng cái gì.
Lê Tiêu Dao cất tiếng ngh hoặc hỏi.
– Tiêu Dao, ngươi nói xem hắn ở cùng với ai trong chúng ta thì tốt đi, chẳng lẽ ở cùng tất cả mọi người.
Tư Mã Yên Nhiên khẽ cười nói.
– A…
Lê Tiêu Dao tựa hồ như minh bạch.
– Hắn sợ rằng chúng ta tranh giành tình nhân.
– Đương nhiên, cho nên hắn không dám thôi…
Hàn Nguyệt cất tiếng nói.
– Cho nên, mọi người hiện tại thương lượng một chút, đêm nay ai sẽ ở cùng với tên kia, chúng ta thương nghị rồi cũng không cần lo lắng chuyện tranh giành tình nhân.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cất tiếng nói.
Vừa nhắc tới chuyện này, chúng nữ đều tỏ ra thẹn thùng.
– Mọi người cũng không cần phải thẹn thùng, tất cả mọi người đều là nữ nhân của hắn.
Mộ Dung Hiểu Hiểu mỉm cười mà nói.
– Hiểu Hiểu tỷ, ta không phải là nữ nhân của biểu ca.
Tô Hân Nhi cúi đầu thẹn thùng mà nói.
– Hân Nhi, ta thấy đêm nay muội đi là được rồi.
Hàn Nguyệt cùng với Tư Mã Yên Nhiên Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình dĩ nhiên biết tâm ý của Tô Hân Nhi.
– Nhưng mà, biểu ca….
Tô Hân Nhi càng thêm thẹn thùng, khuôn mặt đã trở nên ướt át.
– Hân nhi, ngươi cứ yên tâm đi, tên kia đã có tâm, ngươi cũng không cần lo lắng, đêm nay ngươi cùng hắn là được rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 683


Nhạc Yên Nhi đứng ở ngoài cửa thấy được cảnh này, cô cảm thấy thật vui mừng, cuối cùng cô không phải lo lắng việc Vãn Vãn không thích ở cùng người khác nữa.

Nhưng vứt búp bê đi không sao chứ?

– Căn phòng đó em không hề động tới, vẫn giữ nguyên như anh chuẩn bị.

– Ừ, sau này anh sẽ luôn bên cạnh em, chúng ta cùng nhau dạy dỗ con, sẽ nhận ra phương pháp giáo dục đúng thôi. Yên Nhi, chúng ta chỉ có một mình Vãn Vãn.

– Không thêm một đứa nữa à? Bây giờ có chính sách sinh con thứ hai rồi mà!

Nhạc Yên Nhi luôn ước mơ về một gia đình có hai đứa bé, nuôi thêm một con mèo, một con chó. Khi mặt trời về tây, người nhà sẽ ra ngoài tản bộ, hai đứa bé nô đùa, cô dắt chó, Dạ Đình Sâm ôm mèo.

– Thôi, anh sợ anh sẽ mất em thêm lần nữa.

Hắn siết chặt tay cô, nhớ tới cảnh tượng năm năm trước, cô hấp hối nằm trên giường bệnh, suýt nữa đã bị thần chết gọi đi.

Hắn không muốn phải lo sợ như thế thêm một lần nào nữa!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì mềm lòng, cô cũng nắm tay hắn, cười nói:

– Không đâu, em đã đồng ý sẽ ở bên anh, dù có chuyện gì cũng không rời đi mà.

Dù cái giá phải trả lớn đến đâu, cô cũng sẽ không đi.

Chẳng mấy chốc, bố mẹ Đình Đang cũng mang theo quà tới. Hai nhà ăn cơm vui vẻ, xong xuôi, ba Đinh Đang phải đi làm nên cũng đưa con về luôn.

Trước khi đi, người này còn bắt tay Dạ Đình Sâm, trịnh trọng nói:

– Ông anh, sau lần trước, em đã tỉ mỉ nghiên cứu tinh túy của mạt chược, em cảm thấy mình có tám phần mười khả năng thắng được một nửa, tuyệt đối không thua thảm thế nữa.

– Được, vậy cuối tuần tới chơi.

– Một lời đã định, một lời đã định! Đến lúc đó sẽ gọi điện nhé, bọn em đi đây!

Nhạc Yên Nhi trợn mắt.

Chờ họ đi rồi, cô mới nói:

– Dạ Đình Sâm, anh để ý thân phận được không? Bây giờ anh đang là chủ tịch LN đấy, thế mà lại đi chơi mạt chược, nếu hội đồng quản trị mà biết thì chắc chắn họ sẽ mở rộng tầm mắt lắm.

– Người bình thường chẳng phải như vậy à? Ở căn nhà thế này, làm vườn, nuôi cá, ngày ngày đi làm, rảnh thì mời bạn sang chơi, tối tan ca thì đi đón con, sau đó cả nhà ngồi trên ghế xem TV.

– Cũng gần như vậy, chờ khi con được nghỉ dài sẽ đi du lịch. Đi siêu thị mua đồ phải xếp hàng. Không có danh tiếng, không có đặc quyền, anh đồng ý sống một cuộc đời như vậy với em chứ?

Cô cười hì hì hỏi, đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh.

Ánh sáng này như thêm màu sắc cho cuộc đời hắc ám của hắn, khiến thế giới của hắn náo nhiệt hơn, phong phú hơn, không còn nhạt nhòa và bất lực nữa.

Đây là cuộc sống hắn hằng ao ước, hệt như người bình thường.

– Vậy anh không còn là chủ tịch LN, không có gia tài bạc triệu, không có thư ký và người giúp việc, không mặc vest mỗi ngày, không đi xe sang, chỉ làm việc bình thường như mọi người, em có cần anh không?

– Dạ Đình Sâm, trước kia là anh nuôi em, bây giờ để em nuôi anh đi. Thu nhập của em không tệ, cũng có danh tiếng, anh có đồng ý bị em bao nuôi không?

– Con cũng theo họ em rồi, có lẽ người khác sẽ nghĩ là anh ở rể. Xem ra là phải ở rể thật hả?

Hắn cười nói.

– Ở rể cũng được, dù sao nhà của em, con của em, anh cũng của em, có gì không tốt đâu?

Cô tới gần rồi hôn lên mặt hắn:

– Rồi, đóng dấu, không thoát được.

– Đóng dấu? Như thế không được đâu, để anh dạy cho em.

Cô còn chưa kịp lùi về đã bị hắn đặt tay sau gáy, tay kia thì ôm lấy eo cô, nụ hôn cũng ập xuống mãnh liệt.

Nụ hôn này không ngừng lại, trong nhà chẳng có ai, hắn bế cô lên, đặt xuống salon.

Việc gì đến cũng phải đến.

Nhạc Yên Nhi đã hiểu câu “No ấm sinh dâm dục”, cô sai rồi, cô không nên thân mật, cô quên mất hắn đã đói rất lâu, lửa chỉ cần khơi là cháy.

Hắn hôn lên tai cô, khẽ hỏi:

– Anh đưa em về thăm phó chủ tịch nhé, mấy năm nay bà ấy sống cũng không tốt lắm.

Nhạc Yên Nhi đang động tình thì đột nhiên nghe thấy lời này, cô run lên, như bị dội nước lạnh.

Cô mở mắt ra, đôi mắt dần tỉnh táo:

– Thăm phó chủ tịch?

Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn nắm chặt tay cô, an ủi:

– Em đã quyết định ở bên anh thì có một số việc nhất định em phải đối mặt. Anh sẽ ở bên em. Thật ra, những năm qua, anh luôn nợ bà một lời xin lỗi, bà đã cố gắng vì anh quá nhiều. Chúng ta đã hòa hảo thì cũng nên tới nhà, gọi bà một tiếng mẹ chồng. Yên Nhi, có thể chứ? Vì anh.

Tay cô buông ra rồi nắm lại không biết bao lần.

Câu nói về hỏi thăm phó chủ tịch vì hắn mang ý nghĩa cô phải bỏ qua hết những thù oán trước đây.

Cuối cùng, cô buông thõng tay xuống, nở nụ cười nhạt, đôi mắt ngấn lệ, nói:

– Thật ra khi trước em từng phàn nàn, cảm thấy rất bất công. Mẹ em vì một sai lầm đã hủy hoại cả đời mình, hủy hoại cả gia tộc, nhận lấy tiếng xấu. Bà dùng cái chết để đổi lấy việc em được nhà họ Cố nhận nuôi. Ông rất tốt với em, trong đó cũng có phần vì hổ thẹn. Em sống ở nhà họ Cố cũng không vui, ba thì thờ ơ, mâu thuẫn với em gái, nhưng em rất may mắn gặp được Lâm Đông Lục, gặp được anh. Em đã rất hạnh phúc. Bây giờ, em thỏa mãn rồi, em sẽ quý trọng hạnh phúc hiện tại. Em không muốn hận nữa. Dạ Đình Sâm, chúng ta hòa hảo rồi, hòa hảo với nhà họ Dạ rồi, hòa hảo với những người đã làm tổn thương chúng ta rồi, sau này chúng ta sẽ chỉ sống cuộc đời của mình, mặc kệ ánh nhìn của người khác. Được chứ?

– Được.

Hắn hôn lên trán cô, dịu dàng và yêu thương.

– Em nói gì cũng được.

Nụ hôn kia rơi xuống, mãi cho tới khi tiếp tục chuyện dang dở khi nãy.

Ba ngày sau là giỗ ông, Nhạc yên Nhi đưa Vãn Vãn và Dạ Đình Sâm tới thăm mộ.

Năm năm, cô cháu gái bất hiếu đã trở về.

Cô tới rất muộn vì cố ý chờ người nhà họ Cố về hết. Trước mộ ông có hoa tươi và hoa quả, cô thì mang tới trà Lan quý nhân mà ông thích nhất.

Đổ trà ra chén, trong không khí sáng sớm cuối thu như lẫn hương trà tươi mát.

Trà mới hái tháng ba, mùi thơm nồng.

– Ông, con đưa Vãn Vãn về thăm ông. Con bé không mang họ Cố, mong ông tha thứ cho con. Vãn Vãn, qua gọi cụ nào.

Vãn Vãn ngoan ngoãn bước lên:

– Chào cụ ạ.

– Nếu ông biết hai mẹ con còn sống thì sẽ rất vui.

– Cảm ơn anh vì những năm qua.

– Chúng ta là người một nhà, chẳng phải đây là việc nên làm sao?

Dạ Đình Sâm đáp, giọng nói thản nhiên.

Đúng vậy.

Họ là người một nhà!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.