Mặc dù các trưởng lão đã khuất phục nhưng Nhạc Thành biết rằng đây chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, nếu có cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ lại gây bất lợi với mình.
Mà lúc này nếu như để cho nhất mạch của Nhạc Thiên làm trưởng lão thì nhất định đám trưởng lão thuộc nhất mạch Nhạc Tề sẽ phát sinh mâu thuẫn, Nhạc Thành không thể nào ngăn cản hết được.
Cho nên Nhạc Thành cũng chỉ có cách để nhị trưởng lão trước kia tiếp nhận chức đại trưởng lão mà thôi.
Về phần tam trưởng lão Nhạc Quách, Nhạc Thành cũng có ý sử dụng người của phái trung lập, đề phòng tình huống vạn nhất phát sinh.
Tất cả mọi chuyện sắp xếp xong cũng bởi vì Nhạc Thành không có hứng thú với Nhạc gia, nếu không thì hắn đã không để lại tai họa ngầm là nhị trưởng lão trước kia mà đã nhốt vào đại lao rồi.
– Tộc trưởng, Nhạc Chí Thu trưởng lão đã bị giam vào đại lao, mọi chuyện cũng đã sắp xếp thỏa đáng.
Nhạc Cai Lĩnh nói với Nhạc Thành.
– Ừ, Nhạc Chí Thu đã không còn là trưởng lão, hắn đã vi phạm quy củ trong tộc, ta không trục xuất hắn ra khỏi Nhạc gia đã là khách khí.
Nhạc Thành cất tiếng nói, tuy nhiên trong lòng Nhạc Thành biết rõ Nhạc Chí Thu là cửu tinh Đấu Tôn, bất cứu lúc nào cũng có thể đột phá tới thập tinh Đấu Tôn, nếu như mình đuổi ra khỏi Nhạc gia thì mấy lão gia kia không nhịn được.
– Tộc trưởng, còn hai người bị phế bỏ đấu khí thì trục xuất ra khỏi Nhạc gia hay ở lại chịu phạt?
Đại trưởng lão do dự mà nói với Nhạc Thành.
Nhạc Thành chăm chú nhìn đại trưởng lão rồi từ từ nói:
– Đại trưởng lão nói với bọn họ, cứ để cho bọn họ ở Nhạc gia, nếu như bọn họ ăn năn thì ta sẽ xem xét việc khôi phục tu vi cho bọn họ.
– Tộc trưởng, tộc trưởng thật sự có thể khôi phục tu vi cho bọn họ sao, nhưng bọn họ đã bị phế bỏ đấu khí?
Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi.
– Dĩ nhiên là có biện pháp, chỉ là bọn họ phải ăn năn thì mới được, nếu không thì ta không thể khôi phục tu vi cho bọn họ.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
– Đa tạ tộc trưởng, ta đi nói với bọn họ.
Đại trưởng lão đột nhiên mừng rỡ, tu vi bị mất đối với cường giả Đấu Tôn mà nói đây là chuyện sống không bằng chết.
– Được rồi, chuyện này về sau ba vị trưởng lão các ngươi quyết định thương nghị là được, ta muốn đi thăm lão tộc trưởng, chuyện gì thì sau này hãy nói.
Nhạc Thành cất tiếng nói với ba vị trưởng lão.
Nhạc Thành nói với Đại Song và Tiểu Song một tiếng sau đó rời khỏi đình viện.
Một ngày sau, Nhạc Thành ngồi lên trên phi hành ma thú tới chỗ của Nhạc Duy, sau đó trực tiếp đi vào, Nhạc Thành trong lòng cũng cảm thấy kích động, lần này hắn đã có thể nhìn thấy bảo vật.
– Nhạc Thành, vào đi.
Nhạc Thành vừa đi tới cửa thì đã nghe thấy thanh âm của Nhạc Duy, đối với chuyện Nhạc Duy biết mình tới Toan Nghê Tộc cũng không kỳ quái, vì hắn không hề thu liễm khí tức.
Nhạc Thành phỏng chừng lần này Nhạc Duy cho gọi mình chính là vì quan hệ tới Kim Long thân thể, mặt khác cũng là muốn mình bế quan đột phá tới cảnh giới Đấu Thánh.
– Tộc trưởng.
Nhạc Thành đi vào trong phòng thì nhìn thấy Nhạc Duy đang ở đó.
– Nhạc Thành, ngươi đúng là làm cho ta bất ngờ, ngươi ngồi xuống đi.
Nhạc Duy cất tiếng nói với Nhạc Thành xong liền gợi ý cho Nhạc Thành ngồi xuống.
– Tộc trưởng có ý gì vậy?
Nhạc Thành hơi biến đổi sắc mặt mà cất tiếng hỏi.
– Tiểu tử ngươi đúng là ngoan độc, một số trưởng lão ở Nhạc gia cũng bất ngờ với thủ đoạn của ngươi.
Nhạc Duy kinh ngạc nói với Nhạc Thành.
Nhạc Thành hơi biến sắc mặt mà lập tức nói:
–
Tộc trưởng, chờ thêm một thời gian, những trưởng lão kia sẽ trở về.
– Ta biết, ta cũng không có ý đò, phiền phức của ngươi không dễ dàng giải quyết như vậy, chỉ là ta muốn biết ngươi làm thế nào mà bốn mươi hai người bọn họ đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa?
Nhạc Duy cất tiếng nói:
– Chỉ cần một đám trưởng lão đó không sao là được, về phần chuyện tình Nhạc gia về sau giao cho ngươi.
– Tộc trưởng cứ yên tâm, ta biết phân nặng nhẹ.
Nhạc Thành cất tiếng nói, tựa hồ như là Nhạc Duy sợ rằng đám người kia ở trong Hạo Thiên Tháp có chuyện gì xảy ra.
Về phần Nhạc Thành cũng đau đầu với đám trưởng lão này, nếu như bây giờ thả bọn họ ra thì không biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Nhạc Thành chỉ có thể đi từng bước, hiện tại phải làm mọi cách để đám trưởng lão đó thuần phục mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mặt khác Nhạc Thành cũng cố gắng tìm viên linh châu thượng cổ thứ hai, có thêm một linh châu thượng cổ Nhạc Thành hi vọng có thể sửa chữa được Hạo Thiên Tháp, lúc đó thất tinh bát tinh Đấu Tôn cũng không thể chống lại.
Ở bên ngoài Hạo Thiên Tháp, có thể có uy lực của hai viên linh châu thượng cổ Nhạc Thành cũng không phải lo lắng gì nữa, mà bây giờ Nhạc Thành cũng chỉ có thể hi vọng bảo vật của Nhạc Thiên lão tổ chính là một viên linh châu thượng cổ.
Ta biết rõ là ngươi cảnh giác cho nên ta cũng không hỏi đến, chỉ là mấy vị thái thượng trưởng lão có ý.
Nhạc Duy cất tiếng nói:
– Ngươi xử lý tốt chuyện trong tộc thì cũng nên cho đám trưởng lão kia lộ diện, dù sao bọn họ cũng là cường giả của Nhạc gia.
Lời của Nhạc Duy Nhạc Thành hiểu rõ, những trưởng lão kia dù sao cũng là cường giả của Nhạc gia, cũng là trưởng lão, ý nói mình không nên gây khó khăn cho bọn họ.
– Tộc trưởng, hôm nay ta muốn nhìn thấy bảo vật kia, hi vọng ông không nuốt lời.
Nhạc Thành cất tiếng nói thẳng không hề quanh co.
– Ngươi sốt ruột như vậy sao, ta còn dự định một thời gian nữa.
Nhạc Duy cất tiếng nói rồi cúi đầu do dự:
– Bảo vật này chính là thứ quý giá nhất của Nhạc gia, đó là bảo vật mà Nhạc Thiên lão tổ trăm năm trước có được.
– Nhạc Thành, dựa theo ước định của Nhạc Tề và Nhạc Thiên lão tổ thì bảo vật này là giao cho ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi lưu bảo vật này ở Nhạc gia, dù sao nó cũng có quan hệ trọng đại với Nhạc gia.
Nhạc Duy cất tiếng nói với Nhạc Thành.
– Tộc trưởng, có thể cho ta nhìn thấy bảo vật được không?
Nhạc Thành cất tiếng nói, đối với Nhạc gia Nhạc Thành không quan tâm, mặc dù hiện tại hắn là tộc trưởng nhưng ở trong lòng của Nhạc Thành, trong lòng cũng chỉ có Nhạc gia ở Huyền thiên đại lục.
– Ngươi hiện tại là tộc trưởng, về sau gọi ta là trưởng lão là được.
Nhạc Duy cất tiếng nói với Nhạc Thành:
– Bảo vật còn ở trong long mộ, bây giờ ngươi đi cùng ta, cũng nên để cho ngươi thấy bảo vật.
– Long mộ?
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, hắn không ngờ Nhạc gia còn có nơi này.
– Long mộ là nơi quan trọng nhất của Nhạc gia, người của Nhạc gia không mấy ai biết có nơi này.
Nhạc Duy nhìn thấy biểu tình của Nhạc Thành thì nói:
– Trong long mộ có bí mật lớn nhất của Nhạc gia, chỉ có đệ tử hạch tâm của Nhạc gia mới có tư cách đi vào.
– Chẳng lẽ bảo vật và long mộ có quan hệ?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
– Vốn Long mộ và bảo vật không có quan hệ gì, chỉ là sau khi Nhạc Thiên lão tổ lấy được bảo vật thì trong long mộ đã phát sinh biến hóa, biến hóa này vô cùng quan trọng với Nhạc gia.
Nhạc Duy cất tiếng nói.
– Từ đây tới Long mộ mất ba ngày, chúng ta đi bằng phi hành ma thú.
Nói xong Nhạc Duy liền mang Nhạc Thành ra khỏi phòng, hai người lập tức ngồi lên một con ma thú phi hành mà bay cực nhanh.
Đối với long mộ trong lời của Nhạc Duy Nhạc Thành cũng tò mò, đúng là đây là nơi trọng yếu của Nhạc gia, ẩn tàng rất nhiều bí mật.
– Nhạc Thành, ngươi nghĩ Nhạc gia có thực lực thế nào?
Ở trên phi hành ma thú, Nhạc Duy cất tiếng hỏi Nhạc Thành.