Nửa tháng sau, xe ngựa chấn động mạnh rồi ngừng lại, Nhạc Thành ở trong xe ngựa tu luyện mà bình tỉnh, chỉ thấy nghe bên ngoài có tiếng người cãi nhau, Nhạc Thành cũng đi xuống xe ngựa, nghe nói trên đường đi có thể gặp cướp, nhưng không trùng hợp như vậy chứ.
Nhạc Thành đã đoán đúng, ở trước mấy người dong binh là hai mươi đại hán. Nhìn trang phục và thần sắc của họ thì xem ra chính là bọn cướp. Bọn họ tu vi cũng không thấp, người dẫn đầu là một hán tử độc nhãn cũng có tu vi ngũ tinh Đấu linh, sau lưng là những người có sát khí đằng đằng, tu vi cũng không thấp, trong đó có vài người có tu vi nhị tinh Đấu Linh.
– Các vị, chút ý tứ này xinh nhận lấy, mọi người ra ngoài sinh ý đều không dễ dàng.
Dương Cương cầm lấy một cái hộp gấm nhỏ đưa cho hãn tử độc nhãn đầu lĩnh, rõ ràng thực lực của đối phương mạnh hơn mình, Dương Cương cũng là dong binh, tình huống này dĩ nhiên là biết phải xử lý thế nào, làm như vậy bọn cướp cũng sẽ nể chút mặt mũi, thu ít phía qua đường rồi đi.
– Mười khối kim tệ, ta có phải đ xin cơm đâu mà cần chút kim tệ đó.
Độc Nhãn đại hán mở cái hộp gấm ra xem xét rồi hơi biến đổi sắc mặt, sau đó lập tức lạnh lùng nhìn Dương Cương nói.
– Huynh đệ chúng ta cũng phải ăn uống, lợi nhuận cũng không nhiều, kính xin nhận cho, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị đại lễ khác.
Dương Cương cất tiếng nói, mười khối kim tệ này không phải là một con số nhỏ.
– Tiểu Lân, bên ngoài có chuyện gì vậy?
Trong xe ngựa, Yên Huyên hỏi Tiểu Lân.
– Nữ vương bệ hạ, hình như bên ngoài có phiền toái gì đó.
Tiểu Lân quay trở lại, hiển nhiên chuyện bên ngoài không qua khỏi lỗ tai của nàng.
– Chết tiệt, dám làm ảnh hưởng đến chuyến đi của ta, giúp ta ra ngoài xem.
Trong mắt Yêu Huyên hiện ra một lãnh ý, nàng lập tức xuống xe ngựa đi ra ngoài.
– Giá chót, hai mươi khối kim tệ, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Độc Nhãn hán tử lạnh lùng nói, hiện tại thực lực bên mình mạnh hơn so với dong binh cho nên phải đòi hỏi một cái giá cao hơn.
– Ngươi đừng có đòi nhiều như vậy.
Thần sắc của Dương Cương hiện ra vẻ tức giận, những bọn cướp này càng mềm với chúng thì chúng càng lấn tới.
– Hắc hắc, mười khối kim tệ cũng được, chỉ là tiểu thư kia thì phải lưu lại.
Độc nhãn đại hán từ từ bước tới cạnh Yêu Huyên và Tiểu Lân, lập tức cười tà, mỹ nữ tuyệt sắc như thế hắn kìm không được mà chảy nước miếng.
Nhạc Thành lúc này cũng từ từ đi tới gần Yêu Huyên, trong lòng thầm nghĩ, lúc này nàng đi ra không phải khiến cho sự tình càng thêm phiền toái hay sao.
– Không được, nàng ta là khách nhân do chúng ta bảo vệ.
Dương Cương nói, lúc này nhìn thấy Yêu Huyên xuống xe ngựa, lông mày hắn liền nhíu lại.
– Ta muốn nàng, các huynh đệ, mau bắt nàng ta về làm áp trại phu nhân.
Độc Nhãn đại hán lớn tiếng nói, sau lưng cả đám cũng cười rộ, bọn họ nhìn thấy Yêu Huyên cũng đã sớm chảy nước miếng.
Lúc này Yêu Huyên cùng với Tiểu Lân đã đi tới chính giữa mọi người, nhìn thấy độc nhãn hán tử, Yêu Huyên hiện ra một vẻ chán ghét.
– Tiểu Lân, chuyện này giao cho ngươi, chúng ta còn phải mau đi.
Yêu Huyên nói với Tiểu Lân, sau đó lập tức quay về xe của mình.
– Cô nương tại sao lại đi, đại gia ta nhất định sẽ rất thương cô nương, nhất định sẽ khiến cho cô nương dục tiên dục tử.
Nhìn theo bóng lưng của Yêu Huyên, Độc Nhãn đại hán không kìm được mà cấp rút, thân ảnh nhảy lên phía trước, muốn đi về phía nàng.
– Một ngũ tinh Đấu Linh nho nhỏ, hừ, muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Một đạo thân ảnh đột nhiên nhay ra, hướng về phía Độc nhãn đại hán.
– Tốc độ thật nhanh.
Chỉ có Nhạc Thành là nhìn rõ người tấn công đại hán chính là nha hoàn của Yêu Huyên, mà Nhạc Thành cũng không cảm nhận được tu vi thực lực trên người của Tiểu Lân, đây cũng là điều khiến hắn kỳ quái.
“Ầm” một tiếng lớn vang lên, mọi người chưa kịp định thần thì thân hình đại hán đã bay lên không trung, ngã xuống mặt đất mà phun ra một ngụm máu tươi, mới một chiêu mà độc nhãn đại hán đã bị đánh chết.
– Các ngươi nếu không cút cho ta thì kết cục cũng chính là chết.
Tiểu Lân lạnh lùng nhìn đám cướp, chỉ thi thể của độc nhãn đại hán mà quát.
– Các huynh đệ, mau chạy đi.
Đám cướp nhìn thấy lão đại bị một chiêu đánh chết thì nhất thời cũng chưa phục hồi được tinh thần, bọn họ giống như là chim sợ cảnh cong chạy thục mạng, lão đại có tu vi ngũ tinh đấu linh mà còn bị như vậy, mình ở lại chính là muốn chết đó.
– Dương đội trưởng, nhanh lên đường đi.
Tiểu Lân sau khi đánh bọn cướp chạy đi thì lập tức xoay người, tựa như không có chuyện gì khác thường vậy
Cảnh tượng này khiến cho mọi người không thể tin nổi, tất cả mọi người đều chưa phục hồi tinh thần. Mà ngay cả Nhạc Thành cũng mở to mắt kinh ngạc, một chiêu đã đánh chết ngũ tinh Đấu Linh, tu vi thực lực này ít ra cũng phải qua ngoài cửu tinh Đấu Linh, mà nàng chỉ là một nha hoàn, xem ra Yêu Huyên càng không phải là người thường.
Lúc mọi người khôi phục lại thần trí thì tất cả bóng dáng bọn cướp đã tiêu tan, Tiểu Lân cũng đã về tới xe ngựa, thậm chí có vài người còn cho rằng mình đang nằm mơ, sau khi nhìn thi thể của Độc nhãn đại hán bọn họ mới xác định được tất cả đều là chân thật.
Trở về xe ngựa, Nhạc Thành suy đoán thân phận của Yêu Huyên, một nha hoàn đã có tu vi như vậy thì Yêu Huyên liệu có thực lực như thê nào đây.
Sau khi nhìn thấy thực lực của Tiểu Lân xong, mọi người liền nhanh chóng phát sinh biến hóa, mỗi lần nghỉ ngơi, Tiểu lân đi tới mọi người đều cung kính, mà ngay cả Nhạc Thành đối với Tiểu Lân cũng phải lau mắt mà nhìn, người ta tuy chỉ là một nha hoàn nhưng thực lực rất cường đại đó.
Mấy ngày sau Yêu Huyên ở trong xe ngựa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cả người giống như là bị bệnh nặng vậy, toàn thân vô lực cả người uể oải.
– Nữ vương bệ hạ, người làm sao vậy?
Tiểu lân lo lắng hỏi, nhìn thấy bộ dáng của Yêu Huyên, nàng liền luống cuống tay chân.
Ngày mai về quê ăn tết…Thỉnh thoảng mới lên gặp anh em được nên hôm nay mình sẽ thả boom thả dàn toàn bộ các truyện mà mình lấy Chúc anh em ăn tết vui vẻ Còn các truyện mà mình post thì 3 ngày up 1 lần, mỗi lần up là thả BooM nên anh em không thiếu truyện Các chú cứ yên chí