Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 333: !!!


– Chủ nhân, thuộc hạ không sao, chỉ là bị thương mà thôi.
Thanh Bối Ma Ngưu lau vết máu trên miệng rồi nói.
– Mau ăn đan dược vào.
Nhạc Thành móc ra ba viên đan dược đưa cho Thanh Bối Ma Ngưu, nhìn thấy Thanh Bối Ma Ngưu bị thương không nhẹ, nhưng theo lời nói của nhị trưởng lão thì xem ra thương thế của Thanh Bối Ma Ngưu nhẹ hơn không ít, vì dù sao lực phòng ngự của ma thú cũng cường hãn hơn nhân loại.
– Mọi người vào bên trong tìm tòi một chút, xem có vật phẩm gì đặc biệt không.
Nhạc Thành nói với đám người Vạn Kim Môn và Cuồng Sư môn.
Bây giờ hắc ám thần điện đã trở nên thành một đống bừa bộn, ít nhất có hơn phân nửa kiến trúc bị sụp đổ, may mà cuộc chiến ở giữa không trung nến không thì bây giờ phân điện đã trở thành một đống bình địa, vô phương tìm ra manh mối.
Nhạc Thành một lần nữa đi vào trong tòa kiến trúc, kiểm tra cẩn thận từng gian thạch thất.
– Chủ nhân, phía trước có một số kỳ quái.
Tứ Sí Ma Ưng đi tới trước Nhạc Thành mà nói.
– Mau dẫn ta đi xem.
Nhạc Thành theo Tứ Sí Ma Ưng đi vào trong một gian thạch thất rộng lớn, gian thạch thất này rất kỳ quái, ở bên trong có ba gian thạch thất nhro hơn, ba gian thạch thất này có ba cỗ thi thể ma thú, Nhạc Thành kiểm tra một chút thì thấy chúng chết cũng không lâu.
Ba ma thú này thật kỳ quái, thi thể cũng không hoàn chỉnh, có cái thiếu đầu, có cái thiếu chân, có cái thiếu chi sau.
Mà ở trong gian thạch thất này, Nhạc Thành còn nhìn thấy một cột đá rất lớn hình Báo ma thú, tuy nhiên nhìn kỹ thì không phải, đây là do bốn con ma thú chụm vào ma thành.
– Gào hú.
Những con ma thú này đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy có người trước mắt thì gào hú.
– Đây là quái vật gì đây?
Người của Vạn Kim Môn và Cuồng Sư môn đi tới nhìn thấy những con ma thú trong thạch thất thì ngạc nhiên không thôi.
– Hắc Ám thần điện quả là có thủ đoạn.
Nhạc Thành thì thầm nói.
– Gào hú.
Quái vật kia một lần nữa gầm thét và gào thét, trên thân hình cũng nồng nặc một mùi máu tươi quỷ dị.
– Khí tức thật mạnh.
Nhạc Thành biến đổi sắc mặt, mi tâm hơi nhướn ra.
Nhạc Thành cẩn thận kiếm tra những con ma thú này, trong lòng đã có một số manh mối.
– Đi chết đi.
Thủ ấn trong tay Nhạc Thành ngưng kết, lập tức một mảng Vô Thượng Chân Hỏa đánh về phía ma thú quái vật kia, lập tức một tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên, những con ma thú này đã bị đốt thành một mảng cháy đen.
– Tất cả đã bị hủy, chúng ta về thôi.
Tìm tòi một lúc xong, Nhạc Thành nói với mọi người.
Cản thận tìm tòi thì Nhạc Thành phát hiện ra những nơi này không có gì đặc thù nữa, lập tức mọi người nhanh chóng rời khỏi Hắc Ám phân điện, hướng về phía Cự Thạch Thành.
Bảy ngày sau, mọi người cuối cùng cũng quay trở về Cuồng Sư môn, và Nhạc Thành còn có một chút chuyện muốn hỏi Lê Giang Nam cho nên cũng về đây.
Ở trong một gian mật thất của Cuồng Sư môn, Nhạc Thành bố trí một đạo cấm chế lợi hại rồi mới tiến lên một bệ đá mà khoanh chân ngồi, trên đường đi Nhạc Thành điều tức khôi phục chân khí không.
– Xoẹt.
Chân khí chuyển động, lưu động ở trong kinh mạch, hấp thu Hỏa Linh Châu.
Một lát sau Nhạc Thành đã tiến vào trạng thái nhập vong mà lúc này Kim Đan cường hãn ở trong người đã chuyển hóa thành một lực lượng kỳ dị, bắt đầu nuôi dưỡng Nguyên Anh ở trong người của hắn.
Ở trong hư vô của Hạo Thiên Tháp, Bát trưởng lão lúc này đã đau đớn không chịu nổi, toàn thân bị đốt cháy trở nên cháy đen, thân thể ngày càng hư yếu, nếu như không phải Nhạc Thành muốn giữ cho hắn một mạng sống thì hắn đã sớm hóa thành một đống tro tàn.
Bảy ngày sau, Nhạc Thành thở ra từ đan điền ra một hơi dài, sau đó mở hai mắt ra, hai luồng tinh quang hiện ra, thoạt nhìn đôi mắt Nhạc Thành giống như vũ trụ bao la vậy.
– Lại hơi tiến bộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thành thỏa mãn mỉm cười, trải qua cuộc đại chiến với Hắc Ám thần điện, hầu như Nhạc Thành đã tiêu hao tất cả chân khí, tu vi thực lực đã tiến bộ không ít.
Cẩn thận kiểm tra chân khí ở trong người, Nhạc Thành cảm thấy vô cùng hài lòng, khí tức của hắn đã tràn đầy, thần thức cũng cường đại không ít, phỏng chừng chỉ còn cách Nguyên Anh Kỳ không bao lâu.
Lần này ngay cả bát trưởng lão hắn cũng bắt được, sau này nếu như là thất trưởng lão, lục trưởng lão thậm chí là tam trưởng lão thực lực nhất định càng cường hãn.
– Chín viên linh châu khác rốt cuộc ở nơi nào?
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, Hạo Thiên tháp mặc dù có thần khí thượng cổ nhưng bây giờ cũng chỉ có một viên Hỏa Linh châu, chỉ phát huy một phần mười uy lực, nếu như tìm được thêm một viên linh châu nữa uy lực của nó cũng sẽ tăng vọt.
– Aizzz, đành phải từ từ mà tìm thôi.
Nhạc Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lập tức nhướn mày, hắn nhận ra bát trưởng lão đang hấp hối.
Thủ ấn trong tay của hắn biến đổi, lập tức mi tâm lóe sáng, Hạo Thiên Tháp cuối cùng cũng đã hiện ra trước mặt hắn, thủ ấn của hắn một lần nữa biến hóa, tiến nhập vào bên trong.
Tiến vào trong hư vô của Hạo Thiên Tháp, Nhạc Thành phát hiện ra bát trưởng lão đang nằm hấp hối ở bên trong, trên người có dấu vết cháy đen.
– Thế nào, tư vị xem ra thật tốt.
Nhạc Thành xuất hiện ở bên trong, lạnh lùng nói với bát trưởng lão, thủ ấn trong tay thu lại, hai con ngũ trảo long xoay tại sau lưng của hắn.
– Đây là nơi nào, mau thả ta ra nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bát trưởng lão nhìn thấy Nhạc Thành thì thần sắc biến đổi, hiện tại hắn tuy chưa chết nhưng đã vô cùng suy yếu.
– Nực cười, ngươi dựa vào điều gì mà đòi ta buông tha, ta thấy ngươi cũng chịu không nổi nữa rồi.
Sắc mặt Nhạc Thành trầm xuống, thủ ấn phóng ra, ba đạo sánh sáng bắn về phía bát trưởng lão.
– A.
Bát trưởng lão phát ra một tiếng kêu vô cùng thê thảm, nhìn ba luồng kiếm màu vàng kia, hắn biết rằng thực lực của mình đã vô cùng suy yếu, không có khả năng phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba thanh kiếm chặt đứt hai đùi và tay trái của mình.
– Thu.
Nhạc Thành thu thủ ấn lại, lập tức ba kiếm ảnh lùi lại trong tay của hắn, nhìn thấy bộ dạng thảm thiết của Bát trưởng lão Nhạc Thành cảm thấy không cam lòng.
– Tiểu tử, ngươi thật hung ác, người của Hắc Ám thần điện nhất định không thể bỏ qua cho ngươi.
Hắc Ám thần điện Bát trưởng lão thê thảm gào lên, chỗ vết thương ứa ra máu tươi.
– Đáng tiếc ngươi không được nhìn thấy kết cục của Hắc Ám thần điện, chết đi.
Hàn ý trong mắt Nhạc Thành lóe lên, thân ảnh quỷ dị trên không trung, thủ chưởng trùm lên đầu bát trưởng lão.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 333


Không có sự dặn dò của phu nhân Minh Tú thì Nghiêm lão không thể lên xe, Beyer ngồi ở ghế lái cũng rất hiểu ý mà bước xuống, dành không gian cho hai người.

Trong xe hoàn toàn im lặng.

– Chào…

Nhạc Yên Nhi định lên tiếng chào hỏi phu nhân Minh Tú, thế nhưng còn chưa nói hết lời đã bị lạnh lùng cắt ngang.

– Hẳn là cô cũng biết mục đích ta tới đây là gì rồi.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt, dù cô đã nghĩ tới kết quả xấu, tệ nhất cũng là cô bị đuổi khỏi xe, thế nhưng chẳng ngờ vừa nói câu đầu tiên mà cô đã không kịp trở tay.

Có thể nuôi dưỡng một người con trai như Dạ Đình Sâm thì hẳn không phải một bà mẹ bình thường. Phu nhân Minh Tú hờ hững nhìn Nhạc Yên Nhi một lượt thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy rất áp lực.

Bàn tay đặt trên đùi khẽ nắm lại, cô túm góc áo ép mình tỉnh táo lại, không thể bị ảnh hưởng bởi thái độ của bà.

– Nói thật, con cũng không rõ mục đích của phu nhân khi tới đây là gì.

Phu nhân Minh Tú nghe vậy thì khẽ nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt:

– Vậy không bằng ta mở lời đi, bắt đầu từ quá khứ của cô thì sao? Con ngoài giá thú của nhà họ Cố?

Tay Nhạc Yên Nhi run lên, chẳng ngờ bà đã điều tra về mình, vết thương chôn giấu bao năm lại bị người ta xé mở một cách quá dễ dàng.

Cô đau lòng, đau đến khó chịu.

Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào một điểm, hít sâu một hơi ép mình tỉnh táo rồi chậm rãi đáp:

  • Kể cả phu nhân biết quá khứ của con đi nữa, vậy mục đích của bà là gì?
  • Muốn gì à?

Như nghe được một trò cười, phu nhân Minh Tú nhìn cô chằm chằm:

– Lấy thân phận của cô mà nói, cô dựa vào đâu để thấy mình xứng với Dạ Đình Sâm? Thậm chí còn chẳng báo với gia tộc mà đã tự tiện kết hôn, con ta ưu tú như vậy đâu phải để cho cô chà đạp.

Chà đạp.

Bà ấy dùng đến cả từ này ư?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó thở, đồng thời cũng khó xử.

Mẹ của Dạ Đình Sâm hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng, bà lạnh lùng và cay nghiệt hơn thế nhiều.

Nhạc Yên Nhi siết chặt tay như đang cổ vũ chính mình, cô nhấn mạnh từng chữ:

– Phải, Dạ Đình Sâm rất ưu tú, con không xứng với anh ấy, nhưng kể cả là con chà đạp anh ấy thì đó cũng là lựa chọn của chính anh ấy.

Phu nhân Minh Tú lạnh giọng:

– Ý cô là gì? Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục dây dưa không ngừng à? Ngay cả công chúa cũng muốn cưới con ta đấy, làm sao nó có thể lấy một cô gái có bối cảnh không trong sạch như cô được? Nếu cô tự biết thân biết phận thì tốt nhất là rời khỏi nó đi, đừng phá hủy nó.

Lời này cực kỳ quá đáng, Nhạc Yên Nhi tái mặt, nhưng cô vẫn cắn răng không cho mình lùi bước.

Dạ Đình Sâm luôn chắn trước mặt cô, chẳng lẽ ngay cả mẹ hắn mà cô cũng không dám đối mặt sao?

– Đây không phải dây dưa, đây là lựa chọn từ cả đôi bên. Con hy vọng anh ấy sống tốt hơn bất kỳ ai, chắc chắn sẽ không phá hủy anh ấy. Vì phu nhân là mẹ Dạ Đình Sâm nên lời bà nói con sẽ lắng nghe, tuy nhiên nếu bà mong con rời khỏi Dạ Đình Sâm, vậy thì phu nhân tính sai rồi. Chỉ có khi nào tự Dạ Đình Sâm nói không còn yêu con nữa, khi ấy con mới đi.

Trước mặt mẹ chồng mà nói như vậy, tim Nhạc Yên Nhi cũng đập thình thịch.

Phu nhân Minh Tú híp mắt, ánh mắt rất sâu xa.

Giọng bà lại lạnh thêm, lạnh đến ghê người:

– Đừng tưởng rằng Đình Sâm luôn che chở cô thì ta không dám làm gì cô. Dù nó là chủ tịch LN thật đấy, thế nhưng ta vẫn là phó chủ tịch, nó không phải cứ muốn làm gì là làm đâu, con dâu mà ta không thừa nhận thì vĩnh viễn không thể bước chân vào nhà họ Dạ.

Nhạc Yên Nhi mặc kệ, cô không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng vào mắt phu nhân Minh Tú.

– Dù phu nhân có thừa nhận hay không thì giờ con đã là vợ hợp pháp của Dạ Đình Sâm. Con biết quyền thế của bà rất lớn, thế nhưng dù khó khăn đến đâu con cũng cùng đối mặt với Dạ Đình Sâm, con tin tưởng chồng mình.

Đôi mắt to sáng kia tràn đầy kiên định.

Phu nhân Minh Tú thấy thái độ của cô thì ngẩn ra:

  • Cô… lấy đâu ra lòng tin lớn như vậy với nó?
  • Vì anh ấy là chồng con, là người con chọn để yêu, thế là đủ rồi.

Giọng nói của Nhạc Yên Nhi vang lên rất chắc chắn, từng chữ từng chữ vẫn vang vọng trong xe.

Phu nhân Minh Tú yên lặng trong chốc lát rồi cười lạnh:

– Đã thế thì chúng ta tâm sự đi.

Từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm lão luôn lo lắng nhìn chiếc xe gần đó, ông không dám tới gần nên chẳng thể biết hai người trong xe đang nói gì.

Ngay vào lúc ông đang suy xét việc gọi cho thiếu gia nhà mình thì cửa xe mở toang ra.

Nhạc Yên Nhi xuống xe, sắc mặt rất kỳ lạ, ngẩn ngơ, ngốc nghếch đứng tại chỗ, mãi vẫn chưa đi.

Beyer thấy cô xuống xe thì trở lại ghế lái. Nghiêm lão mau chóng tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, thấy vẻ mặt của cô thì lo lắng hỏi:

– Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Phu nhân có làm khó cô không?

Chiếc xe kia nổ máy rời đi, Nhạc Yên Nhi nhìn theo nó thật lâu, mãi cho tới khi không thấy nữa, cô vẫn cảm thấy chóng mặt, không kịp phản ứng lại.

– Tôi… tôi không biết nữa…

Cô ngây ngốc nói.

Người mẹ chồng này hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng.

Nghiêm lão thấy cô như vậy thì sợ phu nhân Minh Tú đã làm gì cô, ông cuống lên:

  • Bà ấy có làm khó cô không mà cô không biết à? Rốt cuộc thì bà ấy nói gì?
  • Tôi… tôi vừa lên xe thì bà đã nói tôi không xứng với Dạ Đình Sâm, bảo tôi rời khỏi anh ấy.

Nghiêm lão thầm thở dài, đây đúng là phong cách của phu nhân.

Ông định an ủi cô:

– Thiếu phu nhân…

Còn chưa nói xong thì Nhạc Yên Nhi đã tiếp tục:

– Sau đó…

Còn có sau đó à?

Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, vẻ mặt không thể tin nổi:

– Sau đó bà bảo trưa nay nhớ về sớm, bà tự xuống bếp nấu mấy món sở trường cho tôi nếm thử.

Nghiêm lão luôn luôn điềm tĩnh lúc này cũng phải trợn mắt, ông không biết nói gì nữa, mãi vẫn chẳng lên tiếng nổi.

Một lúc thật lâu sau, ông mới tìm lại được giọng nói của mình:

  • Phu nhân… phu nhân nói như vậy thật sao?
  • Đúng thế.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, vẫn mờ mịt.

Phong cách lúc trước và sau chênh lệch lớn quá nhỉ?

Cô hoài nghi mình bị ảo giác.

Cứ nghĩ người mẹ chồng này sẽ rất khó hầu hạ, lúc đầu nói chuyện cũng là câu nào câu nấy đều cay nghiệt, tới độ cô đã phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Kết quả là chẳng hiểu vì sao mọi việc bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ, bà chỉ hỏi tình hình gần đây của Dạ Đình Sâm, lại nói vài câu cô chẳng hiểu ra sao, sau đó bảo buổi trưa bà sẽ ở biệt thự chờ vợ chồng cô về ăn cơm.

– Vậy… thiếu phu nhân, bây giờ chúng ta về nhà à?

Nghiêm lão hỏi.

Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát rồi nói:

– Đi tìm Dạ Đình Sâm trước đã, phu nhân yêu cầu trưa nay anh ấy phải về ăn cơm, tôi đi chuyển lời.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.