Rốt cuộc cũng đến phiên Nhạc Thành ra sân, hắn vừa mới tiến ra, chúng đệ tử đã la lớn:
– Phá Quân doanh tất thắng, doanh chủ tất thắng.
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, so với thanh âm trên đài còn to hơn, những người xem xung quanh đều cảm thấy kỳ quái.
– Nhất định ta sẽ thắng ngươi.
Áo Lý Á nhìn Nhạc Thành, sau đó một cường hãn ma pháp lực toát ra.
– Lục cấp phong hệ ma pháp sư sơ kỳ, không tệ.
Nhạc Thành mỉm cười rồi lập tức nói:
– Mau động thủ đi, ngươi ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có.
– Khẩu khí thật ngông cuồng.
Áo Lý Á lạnh lùng nhìn Nhạc Thành, thần sắc trở nên trầm xuống, ma pháp lực xung quanh liền trở nên điên cuồng, cả người từ từ nổi lên trên không trung, trong tay là một cường hãn ma pháp lực công kích tấn công về phía Nhạc Thành.
Cường hãn ma pháp lực xuất hiện, lục cấp ma pháp sư công kích tuyệt đối là đang sợ, tuy nhiên Nhạc Thành vẫn không coi ra gì.
– Ngươi khi dễ ta không biết bay sao?
Nhìn Áo Lý Á trên không trung, Nhạc Thành mỉm cười nói:
– Âm Dương Kiếm.
Thủ ấn trong tay Nhạc Thành ngưng kết, lập tức ở mi tâm của hắn xuất hiện một mảng trắng sáng, Áo Lý Á còn chưa lấy lại tinh thần thì bờ vai của nàng đã cảm thấy đau nhức kịch liệt, ma pháp lực cũng tiêu tán, ngã xuống mặt đất, trên bờ vai xuất hiện một lỗ máu, nếu Nhạc Thành không lưu tình thì cái lỗ này đã ở trên cổ của nàng.
Lục cấp ma pháp sư thực lực chỉ bằng nhất tinh nhị tinh đấu hoàng mà thôi, không thể nào chống lại được tứ tinh đấu hoàng.
– Thất bại rồi sao?
Nhìn thấy Áo Lý Á ngã xuống, mọi người đều hít vào một hơi, điều này thật khó mà tưởng tượng được.
– Tại sao lại như vậy?
Kiệt Nhĩ Sâm mở to hai mắt như là gặp quỷ vậy, mà ngay cả hắn cũng không nhìn ra Nhạc Thành ra tay thế nào, nhìn thấy Áo Lý Á ngã xuống mặt đất, hắn còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Hàn Giang Đào mặc dù biết rõ Nhạc Thành tuyệt đối sẽ thắng nhưng hắn không ngờ Nhạc Thành chỉ dùng một chiêu đã đánh bại một lục cấp ma pháp sư gọn gàng như vậy, mà ngay cả hắn cũng không nhìn rõ Nhạc Thành ra tay như thế nào, đấu kỹ này thật sự quá kinh khủng, chẳng lẽ là thiên giai đấu kỹ.
Hàn Giang Đào chỉ mơ màng nhìn thấy Nhạc Thành dùng một thanh kiếm xuyên qua vai đối phương, hiển nhiên là đã hiểu nhầm Âm Dương Kiêm của hắn là Thiên giai đấu kỹ, chỉ có Thiên giai đấu kỹ trong truyền thuyết mới có thực lực như vậy.
– Phá Quân vệ.
– Phá Quân vệ.
Những người của Đấu Khí học viện bắt đầu trở nên điên cuồng, đặc biệt là người của Phá Quân vệ hiện tại đã sùng bái Nhạc Thành tới cực điểm.
Áo Lý Á hoảng sợ nhìn Nhạc Thành phía trước, trong mắt hiện ra một vẻ không thể tưởng tượng nổi, mình một chiêu đã bị bại trong tay của đối phương, thật không thể tin nổi.
– Kiệt Nhĩ Sâm, cái này ngươi còn gì để nói không? Ma pháp học viện của ngươi càng ngày càng kém, một trận cũng thắng không được.
Hàn Giang Đào cười nói.
– Lão gia này, ngươi cứ tạm thời đắc ý đi.
Kiệt Nhĩ Sâm hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Giang Đào, tuy nhiên trong mắt lại hiện ra một vẻ chán chường.
Vốn hắn nghĩ rằng Ma pháp học viện có thể chiến thắn ba lần liền tiếp thật không ngờ lại bị Đấu khí học viện thắng liền chín trận, ngay cả Áo Lý Á cũng bị đánh bại trong một chiêu, từ nay về sau hắn cũng không dám gặp người khác nữa.
– Được rồi Kiệt Nhĩ Sâm, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.
Hàn Giang Đào đả kích xong liền đứng đắn nói.
– Đúng thế, chúng ta nên thương lượng một chút.
Kiệt Nhĩ Sâm nghe thấy lời nói của Hàn Giang Đào thì trở nên chăm chú, lập tức phân phó cho người của ma pháp học viện về trước.
– Nhạc Thành, ngươi cùng ta đi xem ma pháp học viện.
Hàn Giang Đào cất tiếng nói với Nhạc Thành.
– Lão gia hỏa này bảo ta đi ma pháp học viện làm gì?
Nhạc Thành nghi hoặc nhìn Hàn Giang Đào.
– Sưu.
Người của ma pháp học viện ngồi trên phi thảm trở về ma pháp học viện, hai đại học viện lần này tỉ thí với nhau, ma pháp học viện bị thua thê thảm, chắc chắn sẽ là đề tài bàn luận nóng bỏng lúc dư trà hậu tửu.
Sau khi nhìn thấy đám người Ma pháp học viện, không ít người khóc không ra nưc mắt, những người đặt cược ma pháp học viện chiến thắng đã hoàn toàn ngây ngốc.
Nhạc Thành dùng phi kiếm theo sát sau lừng của Hàn Giang Đào, bên cạnh hắn còn có hai vị trưởng lão.
Hai người này trước kia Nhạc Thành chưa từng gặp mặt qua, hắn cảm nhận được khí tức trên người của bọn họ cũng là cường giả Đấu Hoàng, hơn nữa thực lực tu vi không hề kém Hàn Giang Đào, ít nhất cũng là cửu tinh Đấu Hoàng.
Nhìn thấy Nhạc Thành đạp phi kiếm mà đi, hơn nữa bộ dạng vô cùng tiêu sái, tất cả mọi người ở Ma Pháp học viện đều lộ vẻ hiếu kỳ, chuyện này thật là kỳ quái, bọn họ chưa từng thấy, ngay cả Hàn Giang Đào cũng kinh ngạc không thôi.
– Sưu.
Tâm niệm chuyển động, Nhạc Thành liền hãm tốc độ lại, đồng thời đi tới bên cạnh Yến Hiểu Kỳ, phi kiêm của hắn xẹt qua thành một đường vòng cung, sau đó hắn đã ôm chầm lấy nàng mà bay lên.
– Mau nhìn đi, người mặc hắc bào kia đã ôm lấy băng mỹ nhân của Ma pháp học viện chúng ta.
Có chuyện như vậy sao? Băng Mỹ nhân của chúng ta bị hắn ôm lấy, chúng ta phải đi giáo huấn hắn.
– Hừ, người này một chiêu đã đánh bại Áo Lý Á, ngươi làm thế nào giáo huấn người ta?
– Cá ngươi đừng nói nữa, xem kìa Băng Mỹ nhân bị hắn ôm mà vẫn không hề giãy dụa, thật là kỳ quái.
Nhìn thấy Nhạc Thành ôm Yến Hiểu Kỳ vào trong lòng, tất cả mội người của Ma pháp học viện liền ngạc nhiên, những người theo đuổi Yến Hieu Kỳ đều có cảm giác muốn tiến tới giáo huấn Nhạc Thành, tuy nhiên không ai dám tiến lên.
– Ngươi thả ta ra, ở đây có rất nhiều người.
Bị Nhạc Thành ôm vào lòng, Yến Hiểu Kỳ vừa mừng vừa thẹn, nơi này đang có mấy nghìn người nhìn, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
– Ta ôm ngươi ra, ngươi sẽ té xuống.
Nhạc Thành ôm chặt lấy Yên Hiểu Kỳ vào trong lòng, hắn cũng mặc kệ hiện tại có bao nhiêu người nhìn mình.
– Tiểu tử này.
Hàn Giang Đào không nhìn thấy Nhạc Thành, còn tưởng hắn không theo kịp, không ngờ hiện tại hắn đang ôm một nữ nhân của Ma pháp học viện vào lòng.
– Ngươi thật đáng ghét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Yến Hiểu Kỳ dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào vai của Nhạc Thành mà nói:
– Tại sao ngươi gạt ta?
– Ta gạt gì ngươi?
Nhạc Thành cố giả bộ hồ đồ nói, dĩ nhiên hắn đã biết Yến Hiểu Kỳ đã được Tư Mã Yên Nhiên nói cho biết.
– Ngươi còn giả bộ.
Yến Hiểu Kỳ giận lên, lập tức vung đôi tay đánh vào vai của Nhạc Thành:
– Yên Nhiên tỷ tỷ đã nói cho ta biết hết.
– Chuyện này…
Nhạc Thành bị Yến Hiểu Kỳ đánh cho đau đớn liền nói:
– Ta tổng cộng ba năm mới gặp lại ngươi, hiện tại là lần thứ hai, lần đầu tiên gặp mặt ta chưa kịp nói với ngươi.
– Ta không phải tức giận vì ngươi có nữ nhân khác, ta chỉ tức giận vì ngươi không nói cho ta biết trước.
Yến Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn Nhạc Thành:
– Từ nay về sau ngươi còn như vậy ta không để ý tới ngươi nữa.