Dán ẩn thân phù lên trên người, Nhạc Thành biết rõ cho dù là cao thủ đấu vương tuy nhất thời không thể phát hiện nhưng thời gian dài sẽ khiến bọn họ chú ý. Cho nên Nhạc Thành chỉ bảo Khiếu Thiên Hổ tiến lên giết hai người của Nguyên Bảo tông mà thôi.
Nhạc Thành dự định hai ngày, mỗi ngày giết sáu người Nguyên Bảo tông, buổi sáng hai người, buổi chiều hai người, đêm nữa là một người. Tổng cộng là sáu cao thủ thực lực đấu vương.
– Tông chủ, lần này Nguyên Bảo tông tụ tập hơn phân nửa thực lực ở đây, nhất định là có thể tiêu diệt Nhạc gia.
Hoàng Huy nói với Vân Thự Quang ở bên cạnh.
– Dĩ nhiên, ta muốn nhìn xem Nhạc gia có bao nhiêu thực lực để chống lại Nguyên bảo tông.
Vân Thự Quang cười nói.
– Aizzz, Vân gia chẳng lẽ thực sự xong rồi sao, không biết Lục tiên sinh kai có ở trong Nhạc gia không có lẽ Vân gia cuối cùng phải van cầu hắn buông tha cho Vân gia một hi vọng.
Vân Phỉ Phỉ hơi thở dài bởi vì nàng thật sự không yên lòng, cho nên Vân Phỉ Phỉ sau đó cũng lên đường đi gặp Nhạc gia.
– Gia gia, lần này chúng ta nhất định phải tiêu diệt Nhạc gia.
Hoàng Khắc Lương hung hăng nói, trong khoảng thời gian này hắn vẫn ở trong Nguyên bảo tông tu luyện không tới Lập Anh trấn, lần trước sau khi bị Nhạc Thành đánh bại, hắn cơ duyên xảo ngộ gặp được Vân Tuyệt sơn của nguyên bảo tông bởi vì thiên phú của hắn không tệ cho nên hơn một năm đã từ tam phẩm luyện dược sư đột phá lên làm tứ phẩm luyện dược sư, cho nên được Vân Tuyệt Sơn vô cùng bảo vệ.
– Lần này nhất định có thể tiêu diệt Nhạc gia.
Hoàng Huy hung hăng nói, thực lực của Nguyên Bảo tông, Hoàng Huy cũng nghĩ không có lý do gì mà không tiêu diệt được Nhạc gia.
Khiếu Thiên Hổ giống như là tia chớp lướt qua, nhanh chóng tới gần đoàn người Nguyên Bảo tông, Khiếu Thiên Hổ cố tình ẩn giấu khí tức cho nên người của nguyên bảo tông không thể phát hiện sự tồn tại của nó. Sau đó Khiếu Thiên Hổ hơi cười, thân ảnh đột nhiên vọt về hai cao thủ Đấu vương phía trước.
-Chú ý, a.
Tên cửu tinh đấu vương trong Nguyên bảo tông đột nhiên biến sắc, tuy nhiên sau lưng hắn đã truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết, Nguyên Bảo tông một tam tinh và một tứ tinh đấu vương đã bị đánh trở thành một đống thịt nát.
– Ha ha, hôm nay trước tiên giết hai đấu vương, dám đối phó với Nhạc gia, các ngươi muốn chết.
Khiếu Thiên Hổ giết chết hai đấu vương sau đó thân ảnh như điện nhanh chóng bay lên không trung, nếu không phải có Nhạc Thành phân phó thì hắn đã đem toàn bộ những người ở đây mà giết chết.
– Muốn trốn sao? Giết người của Vân gia rồi rời đi đơn giản như vậy sao?
Cửu Tinh Đấu vương của Nguyên Bảo tông thân hình như mưa rào nhanh chóng bay lên, cấp tốc đuổi theo Khiếu Thiên Hổ.
– Chỉ bằng một cửu tinh đấu vương như ngươi mà cũng muốn đuổi theo ta?
Khiếu Thiên Hổ ở trên không trung cười cười, tốc độ nhanh chóng tăng thêm vài phần.
Cửu Tinh đấu vương Nguyên Bảo tông kia có tên là Vân Khai Sơn, thực lực mạnh nhất trong Vân gia.
– Phía trước rốt cục là ai mà có tốc độ nhanh như thế.
Vân Khai Sơn càng đuổi theo càng kinh ngạc, tốc độ của đối phương ngày một xa, khiến cho mình chỉ còn nhìn thấy một cái bóng.
– Không thấy, như vậy biến mất sao?
Vân Khai Sơn nhíu mày, phát hiện bóng hình phía trước đã biến mất vô ảnh vô tung, chẳng còn đâu nữa.
– Có chuyện gì vậy?
Vân Thự Quang ở phía trước nghe thấy phía sau có tiếng hét lớn, kế tiếp sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết thì còn không kịp phản ứng, chỉ thấy thân hình của một trưởng lão bay lên không trung đuổi lên phía trước mà thôi.
– Tông chủ, không tốt rồi, hai vị hộ pháp đã bị giết.
Một người bên cạnh sợ hãi trả lời, vừa mới ánh sáng lóe lên thì hai hộ pháp đã nằm trong vũng máu, phải biết rằng hai hộ pháp này có thực lực đấu vương mà đã bị người ta một chiêu giết chết, quả thực lực không thể tưởng tượng được.
– Cái gì, hai hộ pháp đã bị giết?
Vân Thự Quang thiếu chút nữa đã bị ngất đi, vừa mới ra khỏi Thất Tinh thành không bao lâu mà hai cao thủ Đấu vương đã bị giết, rốt cuộc là ai làm, ai có lá gan lớn như thế?
Nhìn thân ảnh bay trên không trung, vân Phỉ Phỉ cũng không nhìn rõ dung mạo nhưng nàng có thể mơ hồ nhận ra thân ảnh đó chính là người đi theo Lục tiên sinh.
Hoàng Khắc Lương cùng với Hoàng Huy hai người vừa nằm ở trong mộng cảnh tiêu diệt Nhạc gia thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết bên cạnh, ngay sau đó thấy hai cao thủ đấu vương gục trong vũng máu thì tỉnh mộng lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
– Xoẹt.
Vân Khai Sơn thu hồi đấu khí mà hạ xuống mặt đất, nhìn hai thi thể mà sắc mặt y trở nên tái nhợt.
– Trưởng lão Khai Sơn, có bắt được người kia không?
Vùa nhìn thấy Vân Khai Sơn, Vân Thự Quang liền vội vàng hỏi.
Vân Khai Sơn nói:
– Không có thực lực của đối phương thực sự là quá nhanh, hơn nữa còn trên cả ta, chạy nửa đường là biến mất.
– Làm sao có thể như vậy, cao hơn Khai Sơn trưởng lão cả Thất Tinh thành cũng không có mấy người, Nhạc gia tại sao lại có cao thủ lợi hại như vậy được.
Vân Thự Quang nói.
– Tông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vân Khai Sơn nói với Vân Thự Quang, vỗn hắn đã không muốn đi Nhạc gia.
Vân Phỉ Phỉ từ từ đi lên nói:
– Tông chủ không bằng chúng ta quay trở về đi, sau đó chúng ta một lần nữa tới Nhạc gia giảng hòa, tông chủ thấy thế nào?
– Cái gì, quay về giảng hòa?
Vân Thự Quang rít gào nói:
– Phỉ Phỉ, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ bọn họ, ta không tin….
– Tông chủ, nhưng mà…
Vân Khai Sơn còn muốn nói tiếp điều gì đó nhưng Vân Thự Quang đã cắt lời hắn.
Vân Thự Quang nói:
– Hiện tại ta là tông chủ của Nguyên bảo tông cũng là tộc trưởng của Vân gia, lần này nhất định phải tiêu diệt Nhạc gia.
– Aizzz.
Vân Phỉ Phỉ thở dài một tiếng thầm nghĩ trong lòng, Vân gia thực sự phải suy tàn sao?
– Chủ nhân, đây là bảo vật gì? Sau khi ta dán lá bùa này lên cửu tinh Đấu vương ở bên cạnh cũng không nhìn thấy, thật sự là kỳ diệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.vn
Khiếu Thiên Hổ dựa theo sự phân phó của Nhạc Thành mà dán lá bùa lên trên người, quả nhiên là tàng hình không bị người khác nhìn thấy.
Nhạc Thành hướng về phía Khiếu Thiên Hổ mà nói:
– Đây chính là Ẩn Thân phù, rót pháp lực vào là có thể tàng hình, nhưng đối thủ có thực lực cao hơn cũng sẽ dễ dàng cảm giác được ngươi, lúc đó ngươi cần phải nghìn vạn lần chú ý.
– Chủ nhân, tiểu nhân yên tâm, đã giết hai đấu vương vậy mà cửu tinh đấu vương không đuổi theo tiểu nhân, nếu lão gia hỏa kia mà phát hiện ra thì tiểu nhân đã một chưởng đánh chết hắn.
Khiếu Thiên Hổ nói.
– Ừ, được, khuya hôm nay… ngươi lại giết hai người nữa, chỉ là lần này không nên giết Đấu vương mà giết hai ma pháp sư cấp năm kia là được rồi, còn cửu tinh đấu vương kia thì để đến sau cùng mới giết.
Nhạc Thành mỉm cười nói, trong mắt lóe lên hàn ý.
– Vâng chủ nhân, à đúng rồi, tiểu nhân thấy nữ tử xinh đẹp lần trước ở Nguyên Bảo tông cũng xuất hiện.
Khiếu Thiên Hổ nói.
– Vân Phỉ Phỉ.
Nhạc Thành thì thào nói, hắn đối với Vân Phỉ Phỉ hơi có ấn tượng tốt chỉ vì Nguyên Bảo tông muốn đối phó với Nhạc gia cho nên nàng không thể trách mình độc ác, đạo lý này nghìn năm trước Nhạc Thành đã hiểu rõ.