CHƯƠNG 606: KHÔNG BIẾT TỐT XẤU
Nghe hai người hỏi qua hỏi lại.
Hàn Minh Thư thấy hơi lúng túng, đây có thể xem như cuộc trò chuyện gượng gạo không?
“Cậu, cậu là?” Chị gái tò mò nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn, người đàn ông này đẹp trai như vậy, hơn nữa vừa xuất hiện đã nhìn Hàn Minh Thư không chớp mắt, trên người chị gái bỗng dâng trào lòng nhiều chuyện, vì thái độ mà Hàn Minh Thư dành cho Dạ Âu Thần, đã làm chị gái nghi ngờ liệu cô có bắt cá hai tay, hoặc hai người đàn ông đang tranh giành lẫn nhau.
Nhưng ngẫm lại, từ đoạn đối thoại lúc nãy có thể thấy, Hàn Minh Thư không phải người tùy tiện như vậy, nên chị gái loại trừ suy nghĩ này, không ngừng nhìn Dạ Y Viễn và Hàn Minh Thư.
“Sao anh lại ở đây?” Nhân lúc Dạ Âu Thần không ở đây, Hàn Minh Thư liền lên tiếng hỏi.
Dạ Y Viễn khẽ cười nói: “Chẳng phải tôi đã nói là trùng hợp à?”
“Thật không?” Sao Hàn Minh Thư có thể tin được? Từ hai lần chạm mặt lần trước, kể cả những việc anh làm trong công ty, đã khiến cô cảm thấy hôm nay cô gặp anh ở đây, là do Dạ Y Viễn cố ý.
Mặc dù lúc nãy anh đã nói rõ, nhưng không có nghĩa là Hàn Minh Thư có thể tùy tiện lừa gạt.
Vì bên cạnh vẫn còn người khác, nên Hàn Minh Thư ăn nói khá uyển chuyển, nhưng chị gái không phải người ngốc, sao có thể không nhìn ra cơn sóng mãnh liệt giữa hai người chứ?
Bà ta cười lúng túng, nhưng không rời đi.
Hàn Minh Thư buộc phải khen ngợi IQ và EQ của chị gái, nếu giờ bà ta nói thẳng rằng, tôi không làm phiền hai người trò chuyện với nhau nữa, thì đến khi Dạ Âu Thần về, thấy chỉ còn lại hai người Dạ Y Viễn và Hàn Minh Thư, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Hàn Minh Thư cảm kích nhìn chị gái, khẽ nói.
“Chị à, chị còn muốn mua gì nữa không?”
“Không cần đâu, chị mua gần đủ rồi, giờ qua bên kia mua thêm ít giấy ăn nữa, là có thể quay về chung cư rồi.”
Hàn Minh Thư gật đầu nói: “Được, vậy em đi cùng chị.”
Rồi Hàn Minh Thư nhìn Dạ Y Viễn: “Tổng giám đốc Viễn, tôi phải đi mua đồ cùng chị ấy, nên xin lỗi không tiếp anh được.” Nói xong cô khẽ cười, rồi ôm lấy cánh tay chị gái, cùng nhau đẩy xe hàng rời đi.
Sau khi đi được mấy bước, chị gái quay đầu lại nói: “Cậu ta đi theo chúng ta kìa!”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì nhíu mày, cô đã nói rất rõ rồi, Dạ Y Viễn còn đi theo cô làm gì nữa?
“Có phải cậu ta thích em đúng không?” Chị gái bỗng hỏi nhỏ vào tai cô, làm Hàn Minh Thư giật mình, cô ngạc nhiên lắc đầu: “Không thể nào?”
Mặc dù năm đó anh thật sự bày tỏ tấm lòng với cô, nhưng đó đã là chuyện của 5 năm trước, hơn nữa lúc đó cô còn là vợ của Dạ Âu Thần. Lúc đó Dạ Y Viễn chọn cách bày tỏ tấm lòng với cô, đã làm Hàn Minh Thư cảm thấy anh đang có ý đồ khác, bằng không sao anh có thể tranh giành với em trai mình?
Nhưng năm đó lúc bị tai nạn anh đã che chở cô, làm Hàn Minh Thư cảm thấy anh thật sự có ý với cô.
Nhưng đã 5 năm rồi, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cho dù lúc trước anh thích cô, thì giờ cũng sớm phai nhạt rồi, nên Hàn Minh Thư chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Sao lại không thể, em không nhìn thấy ánh mắt cậu ta mới nhìn em à?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không có.”
“Em ngốc thật hay giả vờ ngốc thế? Ánh mắt cậu ta nhìn em chứa đầy tình yêu, chẳng khác gì ánh mắt chồng em nhìn em, vậy mà em lại nhìn không ra?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô, Hàn Minh Thư hơi thắc mắc, không nhịn được hỏi: “Chị nói chồng ừm anh ấy nhìn em bằng ánh mắt gì?” Cô hơi xấu hổ khi nói anh là chồng mình, nên lúc nói đến từ chồng cô ngừng một lát, rồi đổi thành thẳng anh ấy.
Vợ chú béo tưởng cô đang xấu hổ, nên không truy cứu gì thêm, mà chỉ cười híp mắt giải thích: “Lúc nhìn thấy người mình thích, thì ánh mắt em sẽ phát sáng.”
“Phát sáng? Điều này có ý nghĩa gì?”
“Cảm giác này hình dung thế nào nhỉ, đó là lúc nhìn thấy người đó mắt em sẽ sáng lên, chẳng lẽ trước giờ em chưa từng chú ý đến vẻ mặt và ánh mắt của cậu ta khi nhìn em à?”
Hàn Minh Thư: “… Vâng ạ!”
Sao cô có thể chú ý đến ánh mắt Dạ Âu Thần khi nhìn cô chứ, hơn nữa cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô giống hệt lúc trước, chứ chẳng có gì khác biệt.
“Haizz, con người em thật không biết quý trọng, chồng em đẹp trai như vậy, nếu em cứ tiếp tục thế này, không sợ bị người khác cướp mất à?”
Hàn Minh Thư: “…”
Cướp mất? Cô thà để Lâm Ân Ân ở bên Dạ Âu Thần như lúc trước, chứ không muốn anh dây dưa với mình nữa.
Chị gái quay đầu nhìn phía sau, nhận ra Dạ Y Viễn vẫn đang đi theo bọn họ, nên nói thầm một câu.
“Cậu ta cứ đi theo chúng ta như vậy có ổn không? Lát nữa chồng em…”
Hàn Minh Thư nghe vậy, thì không khỏi nhíu mày, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay gần như nhăn nhúm lại, một lát sau, cô lại giãn ra nói: “Cậu ta muốn đi theo thì em có cách gì được? Em đâu thể hạn chế sự tự do của anh ta.”
“Em nói cũng đúng, vậy chúng ta cứ để mặc cậu ta đi theo như thế à?”
Hàn Minh Thư quay đầu lại, nhận ra Dạ Y Viễn thật sự luôn đi phía sau hai người, thấy cô quay đầu nhìn mình, anh còn nở nụ cười dịu dàng lưu luyến, mặc dù cách đôi mắt kính, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy tia dịu dàng trong mắt anh.
Có lẽ, đối phương thật sự không có ác ý, có khi nào cô đã nghĩ xấu người ta không?
Nhưng giờ anh xuất hiện ở đây sẽ là ngòi nổ với Dạ Âu Thần.
Hôm đó Dạ Âu Thần biết cô ra ngoài gặp Dạ Y Viễn, nên mới nổi giận làm… vậy với cô.
Vừa nghĩ tới hai ngày đen tối mà cô mới trải qua, Hàn Minh Thư bỗng hoàn hồn, cô không thể để mặc chuyện này, nên ngừng bước nói với chị gái: “Chị à, chị đợi em một lát, em đi nói với anh ta mấy câu.”
Chị gái ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Em phải nhanh lên nhé, chị đoán hai người kia sắp quay lại rồi.”
“Vâng, em tự có chừng mực.”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người đi về phía Dạ Y Viễn.
“Sao thế?” Dạ Y Viễn thấy cô quay lại, thì nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chẳng phải em đã xin lỗi không tiếp được rồi à?”
Hàn Minh Thư: “…”
Hàn Minh Thư không thể trả lời câu hỏi này.
Rõ ràng là anh đi theo mình? Nhưng giờ cô quay lại, anh còn tỏ vẻ mình có vấn đề gì ư, làm Hàn Minh Thư cảm thấy rất lúng túng.
Thấy cô đứng đó với vẻ mặt lúng túng, Dạ Y Viễn mới giơ tay đẩy kính lên, khẽ nhếch miệng nói: “Sao thế, chẳng lẽ em tưởng tôi đi theo em à?”
Chẳng lẽ không phải?