Thẩm Cửu không đếm được đây là ly thứ
 mấy, mệt đến mức muốn ngất đi, sắp
 không kiên trì nổi, lúc cô bưng cà phê đi
 vào phòng họp thì đã không thấy bóng
 dáng của Dạ Âu Thần.
Anh còn chưa nói với cô đã qua cửa hay
 chưa mà cứ biến mất như thế?
Thẩm Cửu đặt cà phê lên trên bàn rồi
 Xoay người đi ra ngoài.
Đến khi cô xuống sảnh lớn thì đúng lúc
 nhìn thấy xe chuyên dụng của Dạ Âu
 Thần rời khỏi tập đoàn Dạ Thị.
Mà cô bị bỏ lại.
 Thẩm Cửu cười tự giễu, cô nên sớm
 đoán được.
Cô đi đến ven đường chuẩn bị gọi xe thì cô thấy ai đó.
 “Em dâu, tôi đưa em về.”
Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt
 tuấn tú dịu dàng của Dạ Y Viễn.
Thẩm Cửu ngần ra một lúc lâu, lắc đầu:
 “Không cần đâu.”
Nếu Dạ Âu Thần nhìn thấy thì lại nói cô
 dụ dỗ lung tung.
“Lên đi, em chạy mấy tiếng rồi, đã mệt
 muốn chết.” Dạ Y Viễn nói xong thì còn
 cởi dây an toàn, tự mình xuống xe mở cửa
 xe cho cô, dáng vẻ ga lăng này làm cho
 người khác thật sự không thể từ chối.
Cuối cùng Thẩm Cửu vẫn lên xe.
 “Cảm ơn.”
“Quá khách sáo rồi.” Dạ Y Viễn nhẹ
 nhàng nở nụ cười với cô, sau đó nhắc nhở
 cô: “Dây an toàn.”
Cô ngồi xe của Dạ Y Viễn về nhà họ Dạ,
dọc theo đường đi anh ta vẫn luôn im
 lặng, không hỏi cô câu nào, hơn nữa để cô
 xuống xe trước cửa ra vào.
Thẩm Cửu chậm ïì rì đi lên lầu vào
 phòng mình thì trong lòng còn khen ngợi
 sự dịu dàng của Dạ Y Viễn.
Rõ ràng là hai anh em nhưng sao tính
 cách lại khác nhau như vậy?
Thẩm Cửu đi vào phòng thì dừng bước
 lại.
Bởi vì vali của cô bị ném trên mặt đất.
 Thẩm Cửu sửng sốt rồi ngước mắt nhìn
 về phía người ở trong phòng.
“Ai cho phép cô chiếm lấy phòng của
 tôi?”
Thẩm Cửu im lặng trong chốc lát, sau
 đó đi tới cầm vali: “Không, không phải
 anh không quay lại sao?”
Đêm tân hôn, anh nói cấp dưới đẩy anh
 rời đi, Thẩm Cửu cho rằng anh sẽ không
quay về.
 “À, đây là phòng của tôi.”
Thẩm Cửu im lặng, cắn môi dưới:
 “Nhưng tôi là vợ của anh.”
“Người vợ dùng tên em gái mình sao?”
Thẩm Cửu không nói gì.
Xem ra anh không cho mình ở trong
 phòng này, có thể nhìn ra được từ lời nói
 đến việc làm của anh, anh vô cùng chán
ghét cô, nhưng cô thật sự không thể đi ra
 ngoài.
Thẩm Cửu nghĩ vậy thì ánh mắt nhìn về
 phía anh mang theo sự cầu xin: “Tôi cầu
 xin anh đấy, chỉ cần cho tôi một góc nhỏ
 trong phòng này là được? Không cần
 nhiều.”
“Không thể!”
Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt: “Nhưng tôi
 ra ngoài thì ông nội sẽ phát hiện.”
Dạ Âu Thần đã ra lệnh, Lang An cũng
 lập tức đi tới: “Cô Thẩm, mời cô đi, đừng
 để tôi phải ra tay.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Thật sự
 không thể thương lượng sao?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần sâu thằm giống
 như sói, u ám, mang theo sự tàn nhẫn.
Thẩm Cửu nhìn một lát thì im lặng xoay
 người, kéo vali đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
“Cậu Dạ, xem ra cô ấy thật sự biết khó
 mà lui.”
Dạ Âu Thần khinh thường cong môi,
 còn tưởng rằng sức chịu đựng của lớn thế
 nào, chuyện này đã đả kích cô.
A, đúng là không đỡ nổi một đòn.
“Đã phái người qua bên bệnh viện
 chưa?” Dạ Âu Thần bỗng đặt vấn đề.
Lang An thay đổi sắc mặt: “Vẫn, vẫn
chưa.”
 “Vậy cậu còn ở chỗ này?”
 Lang An: “Tôi lập tức đi làm!”
Lang An nhanh chóng rời đi, lúc đi ra
 ngoài thì nhìn thấy Thẩm Cửu còn kéo vaili
 đứng ở cửa, anh ta cho cô một ánh mắt tự
 cầu phúc rồi biến mất.
Ngày thứ hai.
Lang An tới tìm Dạ Âu Thần thì nhìn
 thấy cảnh tượng ở cửa, không nhịn được
 mở to đôi mắt.
Anh ta nhẹ nhàng vào phòng đánh thức
 Dạ Âu Thần, sau đó giúp anh rửa mặt thay
 đồ.
Anh ta không nhịn được lên tiếng: “Cậu
 Dạ, cô Thẩm…”
Nhắc tới người phụ nữ kia thì Dạ Âu
 Thần không vui nhíu mày, hơi thở trên
 người lạnh lẽo.
“Cậu Dạ, không phải tôi cố ý nhắc tới
 cô ấy, mà là cô ấy…” Lang An nói không
 được nữa, bất chấp tất cả: “Cậu Dạ vẫn
 nên tự mình ra ngoài xem đi.”
“Đẩy tôi ra ngoài.”
Mặc dù Dạ Âu Thần có tố chất tâm lý
 mạnh, nhưng lúc anh nhìn thấy người phụ
 nữ kia ôm áo khoác ngủ ở cửa thì vẫn kinh
 ngạc.
Thẩm Cửu đặt vali ở bên cạnh, mình
 khoác áo dựa tường ngủ, có lẽ ngủ mơ
 màng nên cả người ngã xuống mặt đất,
 bởi vì lạnh nên run bần bật, chỉ lộ ra khuôn
 mặt nhỏ trắng nõn.
Làn da cô thuộc loại trắng sáng, mái tóc
 đen chưa làm gì nên rất thằng mềm mại,
 vài sợi tóc dính ở giữa trán làm cho khuôn
 mặt nhỏ của cô có vẻ vô tội.
Dạ Âu Thần nhìn cô run bần bật thì cảm
 thấy có chút không đành lòng.
Một lát sau, anh lạnh lùng nói: “Đánh
 thức cô ta cho tôi.”
Lang An dừng một chút: “Gọi thế nào?”
Dạ Âu Thần: “… Cậu muốn gọi thế
 nào?”
Lang An đi qua, nhấc chân nhẹ nhàng
 đá vào mông Thẩm Cửu.
Sắc mặt Dạ Âu Thần lập tức đen lại,
 giọng nói lạnh băng: “Cậu đang làm cái
 gì?”
Vẻ mặt Lang An vô tội: “Đánh thức cô
 ấy.” Anh ta còn sờ mũi: “Cậu Dạ chê tôi
 đá quá nhẹ sao? Tôi sẽ đá mạnh một
 chút.”
Ở trong mắt Lang An thì Dạ Âu Thần vô
 cùng chán ghét Thẩm Cửu.
“Đủ rồi, tôi nói cậu đánh thức cô ta chứ
 không phải nói cậu đánh người ta.” Dạ Âu
 Thần kiểm chế cơn tức giận của mình.
“Tôi hiểu rồi!” Lúc này Lang An đã hiểu,
lập tức ngồi xổm xuống lắc vai Thẩm Cửu,
 Thẩm Cửu thật sự ngủ rất say, một lúc lâu
 mới khó khăn mở hai mắt.
“Cô Thẩm, trời sáng rồi, mau đứng lên đi”
Trời sáng rồi sao?
Thẩm Cửu mơ màng một lúc, sau đó
 ngồi dậy nhìn bầu trời, dịu đôi mắt.
Không nghĩ tới cô lại ngủ cả đêm ở đây
 sao? Thời gian trôi qua thật nhanh…
“Ai cho cô ngủ ở cửa?”
Cô đang suy nghĩ thì một giọng nói lạnh
 lẽo vang lên.
Thẩm Cửu ngầng đầu nhìn thấy Dạ Âu
 Thần không vui nhìn chằm chằm mình.
Cô ngồi ngây người một lúc, giống như
 đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
 gì, một lát sau cô ôm chặt áo khoác trong
 lòng nhỏ giọng nói: “Tôi không có chỗ
 nào để đi.”
Có lẽ bởi vì ngủ trên mặt đất cả đêm
 nên giọng nói Thẩm Cửu mang theo
 giọng mũi.
“Cho nên cô mặt dày ở đây?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, một lúc lâu
 mới ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt
 lạnh lùng của Dạ Âu Thần, bướng bỉnh
 nói: “Anh chê tôi làm mất mặt anh thì cho
 tôi vào đó ngủ đi.”
Dạ Âu Thần cứng họng, còn dám nói lý lẽ.
Thẩm Cửu bướng bỉnh đối mặt với anh,
 so sánh với sắc mặt tối hôm qua thì không
 phải trắng bình thường, giống như bị
 bệnh. Dạ Âu Thần nhìn dáng vẻ này của
 cô thì không biết làm thế nào, không khỏi
 mềm lòng, hừ lạnh một tiếng.
“Chúng ta di.”
Lang An đi tới đẩy xe lăn: “Cậu Dạ, vậy
cô Thẩm…”
Dạ Âu Thần quay đầu lại, ánh mắt vẫn
 như cũ: “Đừng ở ngoài cửa làm cho tôi
 mất mặt nữa.”
Hai người đi rồi thì Thẩm Cửu mới ôm
 áo khoác đứng lên.
Vừa rồi anh nói như vậy… Là cho cô vào
 phòng sao?
Mặc kệ có phải hay không thì dù sao
 anh đã rời đi, cô đi vào rửa mặt trước đã.
Lúc đánh răng Thẩm Cửu cảm thấy