CHƯƠNG 597: THUỐC TRÁNH THAI
Mà sau khi lao xe ra, Hàn Minh Thư vẫn còn tiếp tục tăng tốc, cô sợ đám người phía sau sẽ lại đuổi theo.
“Giảm tốc độ lại, phía trước có ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì rẽ vào.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó dừng xe, chờ tôi ở ngã tư đó.”
Hàn Minh Thư làm theo lời anh nói, đến tận khi xe dừng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô vô thức đưa tay định lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng sau khi giơ tay lên mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm.
Cô hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt tái nhợt cười cười.
Thật đúng là nhát cáy, có chút chuyện nhỏ mà đã bị dọa thành thế này, nếu hôm nay không phải có Dạ Âu Thần ở đây, vậy cô phải làm thế nào?
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư nhắm mắit lại, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán đi.
Cộc cộc Lúc này, có người đang gõ cửa sổ xe cô, vì vẫn chưa hoàn hồn, nên khi nghe thấy âm thanh này, lông tơ trên người Hàn Minh Thư lập tức dựng lên.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, sau khi nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa sổ, trái tim Hàn Minh Thư mới nhẹ nhõm.
Cô mở khóa, Dạ Âu Thần lập tức kéo cửa xe ra, cúi thấp người chăm chú nhìn cô.
“Em không ra sao?”
Nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, bờ môi Hàn Minh Thư giật giật: “Tôi…”
“Bị dọa sợ rồi à?” Dạ Âu Thần chớp mắt, liếc mắt có thể thấy mái tóc đen mượt của cô đã bị mồ hôi thấm ướt, còn dính bết vào trán.
Thấy vậy, anh bất giác giơ tay thay cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
“Thả lỏng nào.”
Anh đưa tay nắm chặt cánh tay Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư được anh dìu từ từ đi ra, hai chân cô hơi nhũn ra, lúc xuống xe người hơi nghiêng về phía trước, đầu đập vào ngực Dạ Âu Thần.
Mùi hương nhung nhớ phả vào mặt, Dạ Âu Thần bất giác ôm lấy eo cô, nửa kéo nửa ôm dìu cô đến quán cà phê gần đó.
Vì Hàn Minh Thư không có khí lực, nên được Dạ Âu Thần nửa ôm tiến vào quán cà phê. Sau khi ra ngoài, không khí phía ngoài tươi mát hơn trong xe nhiều. Dạ Âu Thần gọi nhân viên phục vụ kêu một cốc sữa bò ấm, dặn cô uống hết.
Có lẽ là bị dọa sợ, nên khi Hàn Minh Thư cầm cái cốc, hai tay vẫn còn hơi run rẩy.
“Uống chậm một chút” Dạ Âu Thần vươn tay, giúp cô cầm lấy cái cốc, một tay nhẹ nhàng võ về phía sau lưng cô, âm thanh ấm áp như dỗ trẻ con.
Người trong quán cà phê nhìn thấy cảnh này, không kìm được quăng về phía họ ánh mắt tò mò.
Có lẽ Hàn Minh Thư thật bị dọa sợ, sau khi uống xong sữa bò, ý thức của cô mới từ từ khôi phục lại, cô nhìn chung quanh, nhắm hai mắt lại nói: “Ở đây quá nhiều người, tôi muốn trở về.”
Dạ Âu Thần khẽ nhấp môi mỏng, gật đầu.
“Được.”
Một giây sau, anh bế cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó ra khỏi quán cà phê.
Cả quá trình, Dạ Âu Thần chẳng buồn quan tâm ánh mắt của người khác như thế nào, anh đặt cô vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô.
Chưa hết, Dạ Âu Thần không kìm được nói: “Hiện tại em đã cảm nhận được nguy hiểm tôi nói chưa? Xem sau này em còn dám một mình tùy tiện đi ra ngoài không?”
Hàn Minh Thư: ‘…
Anh đi về phía xe bên kia, lái xe, Hàn Minh Thư mệt nhoài dựa vào thành ghế nhảm mắt lại.
Trước đó, trong lòng cô bấp bênh, nhưng bây giờ có Dạ Âu Thần bên cạnh, cô lập tức cảm thấy an tâm lại.
Cô cảm thấy, dù có nguy hiểm hơn nữa, chỉ cần có Dạ Âu Thần ở bên, anh đều sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô gặp bất kỳ tổn thương gì.
Người đàn ông này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Cô không muốn gặp anh nữa, nhưng lần nào anh cũng xuất hiện vào lúc cô cần chỗ dựa, khiến trái tim và thế gi cô được thỏa mãn.
Giống như vừa nãy, cô căn bản không có lý do cự tuyệt.
Cũng… không thể cự tuyệt.
Xe vững vàng lái ra ngoài, suy nghĩ của Hàn Minh Thư cũng dần bay xa, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Hàn Minh Thư mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ như lúc ban ngày, cô lái xe bị người ta theo dõi, cô bị dọa đến hoảng hốt chạy bừa, lái loạn quanh thành phố, ý đồ muốn cắt đuôi kẻ theo dõi mình.
Thế nhưng chiếc xe bám theo cô vẫn âm hồn bất tán, gần như muốn bám sát đuôi xe cô.
Hàn Minh Thư giẫm hết chân ga, xe bay ra ngoài, chiếc xe phía sau cũng lao đến như điên.
Ầm!
Hàn Minh Thư bỗng mở to mắt, đập vào mi mắt là gian phòng quen thuộc.
Vữa nãy là mơ phải không?
Nhưng tại sao lại chân thật như vậy?
Giống như sẽ phát sinh trong tương lai vậy.
Hàn Minh Thư ngồi dậy, quay người liền đối mặt một đôi mắt lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh như băng khiến Hàn Minh Thư giật nảy mình.
“Anh…
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chäm, bị anh nhìn như vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy da đầu tê dại, cô thật giống như mục tiêu bị khóa chặt.
Cô bất giác rụt vai lại.
Có chuyện gì thế? Nếu cô nhớ không lầm, trước đó anh rất lo lắng cho mình, thế nhưng chỉ sau khi cô ngủ một giấc tỉnh lại liền thay đổi rồi?
“Chồng trước của em…
Anh vừa mở lời, Hàn Minh Thư đã cảm thấy có một loại dự cảm bất thường, cảnh giác nhìn chằm chằm anh: “Anh bỗng nhiên nhắc đến anh ta làm gì?”
“Rốt cuộc anh ta có ưu điểm gì, có thể khiến em nhớ mãi không quên như thế?”
Hàn Minh Thư: “…”
Hàn Minh Thư nghe không hiểu lời anh nói.
Cô nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, đại khái có thể đoán được mình đã ngủ bao lâu, nhưng mà Dạ Âu Thần đột ngột nói như vậy, lại khiến Hàn Minh Thư cảm thấy thật mơ hồ.
Rốt cuộc cô chỉ ngủ mấy giờ hay là đã ngủ một thế kỷ?
Bằng không sao Dạ Âu Thần lại nói chuyện kỳ quái như thế?
Hơn nữa, ai nói cô nhớ mãi không quên Lâm Tuấn?
Giữa cô và Lâm Tuấn vốn không có nhiều tình cảm, mới đầu có thể là có một chút, nhưng mà trong hai năm kết hôn, anh ta đã khiến chút tình nghĩa vợ chồng kia tiêu hao sạch sẽ.
Sau này, khi cô gả cho Dạ Âu Thần, trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về Dạ Âu Thần.
Cộng thêm, năm năm qua, trong lòng cô chỉ có mình Dạ Âu Thần mà thôi.
Rốt cuộc câu nhớ mãi không quên chồng trước bắt nguồn từ đâu?
“Không nói à?” Âm thanh của Dạ Âu Thần khàn khàn: “Tôi vốn tưởng em có ý với anh Hai, nhưng xem ra, căn bản không giống tôi nghĩ”
Hàn Minh Thư nhíu hàng lông mày thanh tú: “Anh nghĩ là loại nào?”
Cô rất không thoải mái, bản thân vừa trải qua một trận kinh hãi, kết quả vừa tỉnh lại đã bị anh hỏi toàn vấn đề cô không hiểu.
“Nếu không phải nhớ mãi không quên, sao em lại liều chết sinh con của anh ta?”
Hàn Minh Thư: Sinh con của Lâm Tuấn?
Cô chưa từng nói với Dạ Âu Thần, dù cô và Lâm Tuấn kết hôn hai năm, thế nhưng trong lòng Lâm Tuấn yêu người khác, chưa từng chạm vào cô, mà lúc ấy cô lại cảm thấy không quan trọng.
Thật không biết trước kia rốt cuộc cô đã vượt qua những ngày đó như thế nào.
“Anh nghe những lời này từ đâu?”