Lang An bất giác vươn tay che mắt mình,
định biến bản thân thành người vô hình!
Anh ta không nhìn thấy gì cả.
Nhưng, mẹ nó, anh che được mắt
nhưng bịt không được tai, âm thanh ưm a
của Thẩm Cửu rành mạch truyền đến tai
anh ta, cậu Dạ… không thể đợi thêm một
lát sao? Sắp đến phòng rồi, bắt buộc phải
xả trong thang máy sao?
Nụ hôn này không lâu, bởi vì Thẩm Cửu
không điều chỉnh tốt hô hấp, chịu không
nổi nụ hôn của Dạ Âu Thần, thân thể mềm
nhữn trong lòng anh, sau đó không còn
sức lực.
Đây không phải là lần đầu tiên cô không
biết hít thở, vì vậy Dạ Âu Thần buông cô ra
rất nhanh, sau đó giữ cằm cô, thấp giọng
Viễn, khiến anh ta quan tâm cô như vậy?”
Còn muốn đích thân ôm cô?
Đã hỏi qua ý kiến của Dạ Âu Thần anh
chưa?
Trong mắt Thẩm Cửu đầy vẻ mờ mịt,
chớp mắt vài cái trước mặt Dạ Âu Thần,
sau đó ngây ngô hỏi: “Dạ… Y Viễn, là ai?”
Dạ Âu Thần nhướng mày, nheo mắt:
“Không biết sao?”
“Ừm!”“ Thẩm Cửu gật đầu như gà mổ thóc.
Dạ Âu Thần im lặng một hồi, bỗng nhiên
hỏi cô: “Vậy tôi là ai?”
Lang An ở một bên: “…
Hơi đáng sợ.
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm người đàn
ông trước mặt, vươn tay ôm má Dạ Âu
Thần, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh cả buổi,
bỗng nhiên nhếch mép: “Anh là ai?”
Sắc mặt Dạ Âu Thần tái mét, tình tứ cả
một đoạn đường mà cô không biết anh là
ai? Nghĩ đến đây, áp suất không khí
quanh người Dạ Âu Thần càng thấp hơn,
nhìn chằm chằm cô với vẻ nguy hiểm:
“Tôi cho cô thêm một phút, nghĩ cho đàng
hoàng rốt cuộc tôi là ai!”
“Dạ Âu Thần!!”
Dạ Âu Thần vừa dứt lời, tiếng của Thẩm
Cửu cũng vang lên, giọng cô trong trẻo,
cùng với đó là tiếng thang máy mở ra,
Lang An đứng tại chỗ, không biết có nên
đẩy anh ra vào lúc này không.
“Lúc nãy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi
của tôi đó, vì sao… muốn xen vào chuyện
của tôi?” Sau khi nhớ ra người đàn ông
trước mắt là Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu lại
quay về vấn đề trước kia.
Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy nhức đầu, cô
nhóc này đúng là không chịu buông tha nhỉ?
Sắc mặt Dạ Âu Thần tái mét, tình tứ cả
một đoạn đường mà cô không biết anh là
ai? Nghĩ đến đây, áp suất không khí
quanh người Dạ Âu Thần càng thấp hơn,
nhìn chằm chằm cô với vẻ nguy hiểm:
“Tôi cho cô thêm một phút, nghĩ cho đàng
hoàng rốt cuộc tôi là ai!”
“Dạ Âu Thần!!”
Dạ Âu Thần vừa dứt lời, tiếng của Thẩm
Cửu cũng vang lên, giọng cô trong trẻo,
cùng với đó là tiếng thang máy mở ra,
Lang An đứng tại chỗ, không biết có nên
đẩy anh ra vào lúc này không.
“Lúc nãy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi
của tôi đó, vì sao… muốn xen vào chuyện
của tôi?” Sau khi nhớ ra người đàn ông
trước mắt là Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu lại
quay về vấn đề trước kia.
Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy nhức đầu, cô
nhóc này đúng là không chịu buông tha
nhỉ?
Sắc mặt Dạ Âu Thần tái mét, tình tứ cả
một đoạn đường mà cô không biết anh là
ai? Nghĩ đến đây, áp suất không khí
quanh người Dạ Âu Thần càng thấp hơn,
nhìn chằm chằm cô với vẻ nguy hiểm:
“Tôi cho cô thêm một phút, nghĩ cho đàng
hoàng rốt cuộc tôi là ai!”
“Dạ Âu Thần!!”
Dạ Âu Thần vừa dứt lời, tiếng của Thẩm
Cửu cũng vang lên, giọng cô trong trẻo,
cùng với đó là tiếng thang máy mở ra,
Lang An đứng tại chỗ, không biết có nên
đẩy anh ra vào lúc này không.
“Lúc nãy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi
của tôi đó, vì sao… muốn xen vào chuyện
của tôi?” Sau khi nhớ ra người đàn ông
trước mắt là Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu lại
quay về vấn đề trước kia.
Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy nhức đầu, cô
nhóc này đúng là không chịu buông tha nhỉ?
“Về phòng.” Dạ Âu Thần lạnh lùng giao
phó, Lang An gật đầu đẩy anh ra khỏi
thang máy, mở cửa vào phòng, động tác
gần như mạch. Khó khăn lắm mới đưa
được họ về phòng, Lang An quệt mồ hôi:
“Cậu Dạ, vậy tôi…về phòng trước nhé?”
“Đợi chút, cậu gọi hai cô giúp việc đến đây.
Rất nhanh, Lang An đã gọi hai nữ giúp
việc đến, sau đó ra ngoài đợi tin.
Hai cô giúp việc tốn khá nhiều sức mới
kéo được Thẩm Cửu bám trên người Dạ
Âu Thần xuống, sau đó đưa cô lên giường,
Thẩm Nhã rất quậy, trong quá trình luôn
giở đủ trò nghịch phá, đến khi rốt cuộc đã
sắp xếp cho cô xong, trên trán mọi người
đều đổ mồ hôi.
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Sau khi người đi rồi, Dạ Âu Thần chuyển
bánh xe lăn đến trước giường Thẩm Cửu,
nhìn cô đã an tĩnh lại.
Vừa nãy trong lúc giãy giụa, bỗng nhiên
cô kêu lớn một tiếng, giống như đang
khóc, khiến Dạ Âu Thần hết hồn.
Hiện giờ đến trước mặt cô, cần thận
nhìn thì phát hiện bộ dạng cô nhóc này
không có gì thay đổi.
“Uống…uống thêm một ly nữa!”
Bỗng nhiên, Thẩm Cửu lầm bẩm một
câu, sau đó lật người qua.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi, đúng là
người phụ nữ nát rượu.
Lang An đợi ngoài cửa một lát, nghe
thấy tiếng của Dạ Âu Thần mới lại mở cửa
đi vào, sau khi bước vào, cũng không dám
nhìn lung tung.
“Cậu Dạ, đây là đồ thuộc hạ vừa đưa
đến, có lẽ là đồ của cô Thẩm.”
Dạ Âu Thần nhận lấy, mở ra xem mới
bánh xe lăn đến trước giường Thẩm Cửu,
nhìn cô đã an tĩnh lại.
Vừa nãy trong lúc giãy giụa, bỗng nhiên
cô kêu lớn một tiếng, giống như đang
khóc, khiến Dạ Âu Thần hết hồn.
Hiện giờ đến trước mặt cô, cần thận
nhìn thì phát hiện bộ dạng cô nhóc này
không có gì thay đổi.
“Uống…uống thêm một ly nữa!”
Bỗng nhiên, Thẩm Cửu lầm bẩm một
câu, sau đó lật người qua.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi, đúng là
người phụ nữ nát rượu.
Lang An đợi ngoài cửa một lát, nghe
thấy tiếng của Dạ Âu Thần mới lại mở cửa
đi vào, sau khi bước vào, cũng không dám
nhìn lung tung.
“Cậu Dạ, đây là đồ thuộc hạ vừa đưa
đến, có lẽ là đồ của cô Thẩm.”
Dạ Âu Thần nhận lấy, mở ra xem mới
phát hiện toàn là đồ của Thẩm Cửu, có
điều cái túi kia đã hư rồi: “Sắp xếp đồ lại
đàng hoàng rồi vứt cái này đi.”
“Dạ.”
“Sau đó hứng chậu nước đến đây.”
Lang An theo lời Dạ Âu Thần giúp anh
hứng chậu nước, không đợi anh mở
miệng đã chủ động đặt trên tủ đầu giường
Thẩm Cửu.
Dạ Âu Thần: ”..Cậu đúng là biết tôi
muốn làm gì sao?”
Lang An cười ha ha: “Tôi đã theo cậu
Dạ lâu như vậy, nếu chút suy tính này còn
không nhìn thấu, vậy sao tôi có thể làm
trợ lý cho cậu Dạ chứ?”
Nghe xong, Dạ Âu Thần ngước mắt,
chau mày: “Vậy sao? Sao cậu không nghĩ
đến tôi muốn tạt chậu nước này vào mặt
để cô ấy tỉnh táo lại?”
Lang An run rẩy: “Không phải chứ cậu
Dạ? Cậu thật sự định làm vậy sao?”
“Vắt khô cái khăn lông cho tôi.”
Lang An thở phào nhẹ nhõm, may quá…
cậu Dạ không phải thật sự định làm vậy.
Lang An vắt khô khăn lông đưa cho
anh, Dạ Âu Thần vươn tới trước một chút,
ghé khăn lông lên má cô, nhẹ nhàng chùi
rửa, chủ yếu là Thẩm Cửu cảm thấy
không thoải mái, giơ tay phủi khăn lông
trong tay anh, lầm bầm: “Đừng đụng vào
tối…
Dạ Âu Thần khựng lại một chốc, rồi tiếp
tục.
Thẩm Cửu líu ríu một hồi, giơ tay lại
định đẩy anh ra, nhưng đã bị Dạ Âu Thần
mắng một câu: “Còn động đậy thì tôi ném
cô từ trên lầu xuống.”
Lang An: Lại hù dọa người tai
Có điều chiêu này rất có tác dụng với
Thẩm Cửu đã uống say, sau khi bị Dạ Âu
Thần mắng một câu, cô thật sự không
nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nằm đó,
mặc Dạ Âu Thần giúp cô lau trán.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,
động tác của Dạ Âu Thần bỗng nhiên
ngừng lại, chau mày nhìn người phụ nữ
trên giường. Sao vậy?
Lang An thấy biểu cảm của Dạ Âu Thần
hơi kỳ lạ, bèn thuận theo ánh mắt anh
nhìn sang.
Chỉ thấy Thẩm Cửu lúc nãy còn ngoan
ngoãn nằm đó, lúc này không biết vì sao
bỗng nhiên rơi nước mắt một cách kỳ lạ.
Những giọt lệ như pha lê từ khóe mắt
rơi xuống, tốc độ còn khá nhanh, mới một
chốc đã thấm ướt gối.
Đây là…mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?
“Vì sao?” Người đang khóc bỗng nhiên
khẽ nói một câu, nước mắt của Thẩm Cửu
không ngừng rơi.
“Mẹ ơi…con…hức…con cũng là con gái
của mẹ…”
Âm thanh nức nở, Thẩm Cửu khó chịu
đến nỗi nhíu chặt hai đầu lông mày thanh
tú.
Lang An chỉ cảm thấy ái ngại, nhìn một
màn này, sau đó không biết làm sao nhìn
Dạ Âu Thần, không biết anh định xử lý thế
nào.
Dạ Âu Thần cụp mắt, đôi mắt u ám
khiếm người ta nhìn không thấu anh đang
nghĩ gì. Có điều vẻ mặt anh vẫn không có
biểu cảm gì như cũ, lát sau, anh giơ tay
đưa khăn lông cho Lang An: “Giặt sạch.”
Lang An lúc này mới nhận lấy, giặt sạch,
vắt khô, sau đó lại đưa cho Dạ Âu Thần,
sau đó thận trọng hỏi.
“Vậy…Cậu Dạ, trợ lý Thẩm, có phải cô
ấy có chuyện gì buồn không ạ?”
Dạ Âu Thần không đáp, bỗng nhiên tay
ngừng động tác, ngay sau đó ngón tay
thon dài đặt lên mắt cô, giúp cô lau đi
dòng lệ không ngừng chảy dài nơi khóe
mắt: “Cậu về trước đi.”
“Nhưng cậu Dạ vẫn chưa…”
“Tình hình của tôi cậu còn không biết
sao? Tự tôi làm là được.”
Nghe vậy, Lang An trợn trừng mắt:
“Cậu Dạ, tuyệt đối không được! Lỡ như
cậu bại lộ bản thân…”