CHƯƠNG 446: NGÀY THÁNG CÒN DÀI, CÓ RẤT NHIỀU THỜI GIAN.
Anh không đồng ý hủy bỏ hợp đồng?
Hàn Minh Thư chỉ sửng sốt trong vài giây liền kịp phản ứng lại, sau đó nở nụ cười với Dạ Âu Thần.
“Anh không đồng ý hủy bỏ hợp đồng, vậy thì có liên quan gì với tôi?”
Dạ Âu Thần nghe vậy, ánh mắt nhìn cô lại càng sâu hơn nữa: “Không liên quan à? Tôi là khách hàng của em, tôi không đồng ý em hủy bỏ hợp đồng, em lại nói không liên quan?”
“Anh Dạ, xin anh phải hiểu một việc, chuyện hủy bỏ hợp đồng là do tôi đơn phương, dựa theo quy định trên hợp đồng tôi chỉ cần trả khoản tiền làm trái với hợp đồng là được rồi, ngoại trừ cái đó ra không còn bất cứ quan hệ nào với hợp đồng nữa”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không nói, chỉ là nhìn chăm chäm vào cô.
Một lát sau anh đột nhiên lại cong môi: “Muốn phủi sạch quan hệ với tôi như vậy à? Em hủy bỏ hợp đồng, tôi không biết đặt thêm một đơn hàng khác?”
Hàn Minh Thư ngây ngốc: “Anh!”
“Hình như là công ty của các người có rất nhiều nhà thiết kế?” Lúc Dạ Âu Thần nói ra câu nói này, anh còn cố ý nhướng mày.
Hàn Minh Thư: “…”
Tính sai rồi.
Cô không ngờ tới là Dạ Âu Thần lại còn vô liêm sỉ như vậy.
Đôi môi của cô giật giật, cuối cùng lại không thể nói nên lời, ngược lại là Dạ Âu Thần bước về phía trước một bước: “Có còn muốn hủy bỏ hợp đồng nữa không? Hửm?”
rốt cuộc là anh muốn như thế nào?” Hàn Minh Thư bất đắc dĩ, trong ánh mắt của cô mang theo trào phúng nhìn Dạ Âu Thần đang đứng ở trước mắt. Cho dù là cô mang giày cao gót, nhưng người đàn ông trước mắt vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, lúc cô nói chuyện cũng phải ngước đầu lên đối mặt với anh, hơn nữa khí thế bức người từ trên người của anh cũng đang áp bức ở xung quanh.
“Tôi muốn như thế nào?” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, ánh mắt mang theo sự quyến rũ vô hạn, nhưng mà trên mặt lại dường như có thêm một chút tự giễu, anh đè nén âm thanh xuống rất thấp: “Tôi muốn như thế nào, em nhìn không ra được à?”
Xung quanh ồn ào náo nhiệt nhưng mà giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần vẫn không hề có bất cứ ảnh hưởng gì mà chui vào trong lỗ tai của Hàn Minh Thự, trực tiếp ảnh hưởng đến suy nghĩ về sức phán đoán của cô.
Cô bỗng nhiên lùi ra phía sau một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mong anh tự trọng, anh Dạ, làm như vậy, người vợ ở trong nhà của anh biết được thì sẽ không vui đâu, anh làm như vậy có xứng đáng với cô ấy không hả?”
Dạ Âu Thần: “22?”
“Hay là nói thời gian năm năm làm anh trở thành một người vô liêm sỉ hạ lưu, không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác?”
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, rốt cuộc chuông báo động ở trong lòng của Dạ Âu Thần cùng đã vang lên.
Có vẻ là bây giờ cô vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.
Dạ Âu Thần mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng: “Ai nói với em là trong nhà tôi có vợ?”
Hàn Minh Thư hơi nhíu mày lại.
Anh có ý gì vậy chứ?
“Anh Dạ cứ nói đùa, là chính anh nói anh đã kết hôn mà”
Dạ Âu Thần cười cười: “Em ghen à?”
Hàn Minh Thư: “…”
Chuyện này thì có liên quan gì tới cô? Cô kiềm chế ngọn lửa giận, giọng nói lạnh lùng: “Anh Dạ, tôi thật sự là có chuyện rất quan trọng cần phải đi xử lý, không có thời gian hao tổn với anh”
“Được rồi” Dạ Âu Thần vòng cánh tay lên: “Vẫn còn nhiều thời gian, Dạ Âu Thần tôi có nhiều thời gian để chờ em, chờ đến lúc em xử lý xong chuyện này rồi thì chúng ta lại bàn chuyện của mình”
Hàn Minh Thư không thèm để ý đến anh, cô đi về phía xe chú Nam, lần này Dạ Âu Thần không đi theo nữa.
Thấy Hàn Minh Thư đi đến gần, chú Nam nhìn thấy Dạ Âu Thần ở phía xa xa: “Cô chủ, cô không sao đó chứ?”
Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Chú Nam đừng lo lắng, tôi không sao đâu, chúng ta về công ty trước đi”
Thế là cô liền bước lên xe, nhưng mà chú Nam vẫn nhìn về phía của Dạ Âu Thần, trong ánh mắt già nua có chút phức tạp, sau đó ông ta cũng bước vào trong xe theo.
Bọn họ vừa mới đi Dạ Âu Thần liền lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi qua cho Lang An.
“Điều tra giúp tôi tại sao cô ấy lại ở cùng một chỗ với người nhà họ Hàn”
Lúc nhận được cuộc điện thoại này, ở trong lòng của Lang An lộp bộp một cái, anh ta vẫn còn chưa nói với Dạ Âu Thần là Hàn Minh Thư với người nhà họ Hàn có quan hệ với nhau, sao anh đã biết rồi?
Nhưng mà không chờ anh ta kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại, nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Lang An có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Nữa rồi, lại bắt đầu bận rộn rồi.
Hàn Minh Thư trở lại công ty, không nghĩ đến là chuyện bộ lễ phục đã bị truyền ra ngoài, lúc cô chuẩn bị trở về phòng làm việc lại nhìn thấy Trương Ngọc đang đứng ở trước phòng làm một mặt lo lắng chờ đợi.
Nhìn thấy cô trở về, cô ta vội vàng chạy đấy.
“Cô về rồi”
Hàn Minh Thư lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, nhẹ gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng làm việc ra bước vào, Trương Ngọc nhắm mắt đi theo sau lưng cô.
“Có chuyện tìm tôi?” Hàn Minh Thư hỏi.
Trương Ngọc nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Bộ lễ phục do Nhậm Hoa thiết kế không phải là tôi đã hủy đâu”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư dừng lại một chút, đưa tay cởi áo khoác ở trên người mình rồi đặt qua cái kệ ở một bên, không quay đầu lại nhìn Trương Ngọc: “Tôi có nói là cô hủy hồi lúc nào?”
“Gô, cô tin tưởng tôi à?” Cánh môi của Trương Ngọc hơi há ra, màu máu ở trên mặt cũng đã bị rút mất, cô ta cắn môi nói: “Không đúng, sao cô lại tin tưởng tôi, trước đó tôi gây hiềm khích với cô nhiều lần như vậy”
Hàn Minh Thư đi đến trước bàn làm việc, cô chuyển hình ảnh lúc nãy mình mới vừa chụp vào trong máy vi tính: “Nói rõ ra đi”
Trương Ngọc tức giận không chịu được, cắn môi nói: “Đều là do bọn họ, tôi cũng vừa mới biết được chuyện này thôi, nhưng mà bọn họ đều nói là do tâm tư đố ky của tôi quá nặng, cho nên tôi mới hủy hoại tác phẩm của Nhậm Hoa. Mặc, mặc dù là bình thường tôi không phải là người tốt lành gì, nhưng mà… tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa tôi chỉ là học sinh thôi, nào có sức lực lớn để làm những chuyện này được chứ?” Trương Ngọc càng nói thì càng tức giận, trong lòng vô cùng ấm ức, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống lách tách.
“Không sai! Tôi rất tức giận, tôi tức giận thế mà cô lại nhìn trúng bản thiết kế của Nhậm Hoa, tác phẩm của tôi có chỗ nào không tốt chứ? Dựa vào cái gì mà cô ta có thể được đặt trong phòng trưng bày, nhưng mà mặc dù tôi vô cùng tức giận, cho dù tôi có muốn làm chuyện như vậy, tôi cũng không có làm đâu”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư đại khái cũng đã hiểu ý của cô ta, cô chậm rãi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt rơi ở trên mặt của Trương Ngọc.
*Ý của cô là cô muốn làm như vậy?”
Trương Ngọc giật mình vội vàng lắp bắp nói: “Không sai, tôi chính là không phục, tôi chính là muốn làm như vậy, nhưng mà tôi không có làm! Tác phẩm thiết kế của cô ta không phải là do tôi phá hư, tại sao tôi lại phải chấp nhận lời vu khống của người khác được chứ?”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Cho nên tôi có nói là cô à?”
Nghe nói vậy, nước mắt của Trương Ngọc mới dừng lại một chút: “Có ý gì chứ? Ý của cô là… cô không nghỉ ngờ tôi hả?”
“Tôi nghi ngờ cô làm cái gì?” Hàn Minh Thư nhàn nhạt quét nhìn cô ta: “Cô đi ra ngoài trước đi, ở của tôi còn có chuyện khác”