CHƯƠNG 431: TẠI SAO LẠI PHẢI XUẤT HIỆN NỮA?
Một ngày không ăn đồ ăn?
Dạ Âu Thần nhíu mày nhìn người phụ nữ đang trong hôn mê kia, chả trách cô lại bị đau dạ dày đến như vậy, xem ra cô thật sự không coi sức khỏe của mình ra gì rồi.
Sau khi Tiểu Nhan nói xong, mới ý thức ra mình đã để lộ cái gì đó rồi, vội vàng ngậm miệng lại.
Sau đó hỏi: “Anh Dạ, có thể phiền anh nói cho tôi biết, các người ở bệnh viện nào không? Để tôi qua đó thăm.”
“Không tiện.”
Dạ Âu Thần trực tiếp nói một câu sau đó cúp máy.
Tiểu Nhan nghe thấy tiếng tút tút truyền đến từ trong điện thoại: “…”
Đậu xanh!
Tên khốn Dạ Âu Thần!
Ỷ mình là khách hàng nên tự ý làm càn như vậy sao? Tên khốn nạn! Chả trách Hàn Minh Thư không thèm để ý tới anh ta!
Con người này thật sự quá bá đạo quá không biết nói lý rồi.
Nhưng….Tiểu Nhan mím mím đôi môi mình, suy nghĩ, tuy Dạ Âu Thần rất đáng ghét, nhưng lúc nãy khi anh nói chuyện với cô, rõ ràng là đã biết Minh Thư ngất đi rồi, hơn nữa bộ dạng nghe như rất không vui.
Anh ta rất lo lắng cho Minh Thư đúng chứ? Anh ta cũng không có phản bác là không ở bệnh viện, vậy bây giờ chắc là đang ở bệnh viện rồi?
Nhưng Tiểu Nhan vẫn không yên tâm, gửi đi một tin nhắn.
[Anh Dạ, xin hỏi Minh Thư bây giờ có phải đã nhập viện rồi không?]
Cổ chỉ cần biết cái này là đủ rồi.
Ding—-
Dạ Âu Thần trả lời tin nhắn rất nhanh, chỉ có một chữ: Phải.
Tuy rất lạnh nhạt, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn này Tiểu Nhan cũng yên tâm trở lại, thế là cô lại soạn một tin nhắn khác gửi đi.
[Vậy hôm nay Minh Thư nhờ anh Dạ chăm sóc rồi, nhất định đừng để cậu ấy xảy ra chuyện, có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ gọi điện thoại cho tôi.]
Dạ Âu Thần vốn dĩ không định quan tâm đến Tiểu Nhan, nhưng nghĩ đến lời của bác sĩ nói hồi này, thế là liền truyền đạt lại lời của bác sĩ cho Tiểu Nhan nghe, Tiểu Nhan lập tức hiểu ra, nói mình sẽ lập tức đi chuẩn bị.
Dạ Âu Thần cũng thuận thế nói tên bệnh viện cho cô.
Đợi đến khi Tiểu Nhan tới bệnh viện, thì đã là 12 giờ đêm rồi.
Bên trong bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng do máy móc phát ra, Tiểu Nhan gõ gõ cửa phòng bệnh, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trang trí trong phòng bệnh đơn rất an tĩnh, bên trong chỉ có hai người là Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.
Tiểu Nhan xách bình giữ nhiệt nhẹ tay nhẹ chân đi vào, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Âu Thần.
Lập tức, Tiểu Nhan cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ!
Cô đặt bình giữ nhiệt lên bàn, sau đó nhỏ tiếng nói: “Vẫn chưa tỉnh sao?”
“Ừm.” Dạ Âu Thần phát ra một tiếng từ nơi sâu thẳm trong cổ họng, sau đó không có phản ứng gì nữa, anh ngồi bên mép giường mãi nhìn Hàn Minh Thư đang trong hôn mê kia, Tiểu Nhan nghĩ nghĩ, sau đó hít một hơi đi qua nhìn lén Hàn Minh Thư một cái.
Sắc mặt cô lúc này trắng bệch, vừa nhìn là biết trạng thái không được tốt.
“Cậu ấy thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao.” Ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Âu Thần rơi trên mặt cô, sau khi nhìn bình giữ nhiệt ở bên cạnh kia, liền lạnh giọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, cô về đi.”
Tiểu Nhan bĩu môi, miễn cưỡng nói: “Tôi cũng đã tới rồi, để tôi ở đây chăm sóc cậu ấy, anh Dạ…. cô nam quả nữ ở chung một phòng bệnh cũng rất không tiện đâu, hay là anh về trước đi?”
Dạ Âu Thần: “…”
Anh không có trả lời, nhưng rõ ràng khí tức toàn thân vì câu nói này mà đã sinh ra biến hóa, Tiểu Nhan kinh sợ mà nuốt một ngụm nước bọt, đúng lúc cô đang do dự định nói gì đó thì cửa phòng bệnh truyền đến tiếng động.
Tiểu Nhan quay đầu lại, liền nhìn thấy Lang An đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Nhan lập tức có chút ngại ngùng.
Sao Lang An lại ở đây?
“Đưa cô ấy về đi.” Dạ Âu Thần cũng chả thèm quay đầu lại mà lạnh giọng nói.
“Vâng.” Lang An lập tức gật đầu, sau đó nhìn sang Tiểu Nhan: “Đi thôi, bây giờ muộn quá rồi không an toàn, tôi đưa cô về.”
Tiểu Nhan: “…”
Đậu xanh! Chắc là tên này đã chuẩn bị xong kể từ sau khi nói địa chỉ bệnh viện cho cô nghe rồi đúng chứ? Anh căn bản không muốn cô ở đây, anh muốn độc chiếm Minh Thư!
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan hít sâu một hơi, sau đó tiến lên trước vài bước tới đằng sau Dạ Âu Thần, hiếm khi bình tĩnh mà mở miệng nói: “Anh Dạ, tuy anh và Minh Thư năm năm trước đã có qua lại, nhưng đó dù gì cũng là chuyện quá khứ rồi, thời gian trôi qua, lòng người và suy nghĩ của họ cũng sẽ thay đổi. Hôm nay tôi có thể không ở lại đây, nhưng tôi cũng hy vọng anh Dạ có thể tôn trọng người khác một chút. Bất kể nói thế nào, hôm nay vẫn phải cảm ơn anh đã cứu Minh Thư, anh chăm sóc tốt cho cậu ấy đi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Tiểu Nhan cũng không quan tâm Dạ Âu Thần có phản ứng gì nữa, sau đó khẽ quay người lại rời khỏi phòng bệnh.
Lang An đứng ở cửa, đương nhiên là nghe được lời của cô nói rất rõ ràng, anh ta có chút kinh ngạc, không ngờ suy nghĩ của Tiểu Nhan lại giống với anh ta.
Anh ta không hy vọng Hàn Minh Thư tiến gần đến Dạ Âu Thần, mà Tiểu Nhan cũng không hy vọng Dạ Âu Thần tiếp cận Hàn Minh Thư.
Hai người đều hy vọng người quan trọng của mình không chịu tổn thương lần nữa.
Cho nên giữa hai người Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư, rốt cuộc là ai đang tiếp cận ai, là ai làm tổn thương ai?
“Biết mất năm năm, tại sao lại đột nhiên quay lại? Nếu đã muốn đi, thì nên vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa, không phải ư?”
Lúc đi đến bãi đỗ xe, Tiểu Nhan vừa định khom người ngồi vào xe thì đột nhiên nghe thấy câu này của Lang An, thế là động tác của cô liền đứng lại tại chỗ, sau đó cô quay đầu nhìn Lang An đang đứng bên dưới đèn đường.
“Anh nói mấy lời này là nghiêm túc sao?” Tiểu Nhan khó tin mà nhìn Lang An đứng trước mặt cô, có chút cạn lời mà nói: “Không lẽ anh không phải đang đùa với tôi?”
Lang An nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, không lên tiếng.
“Chỗ này là địa bàn của các người sao? Sao bọn tôi không được về? Càng huống hồ, bọn tôi đi hay về, thì liên quan gì đến các người?” Tiểu Nhan nói, có chút buồn cười mà nhìn Lang An: “Anh nói mấy lời này thật sự rất buồn cười đó.”
Lang An hình như cũng ý thức ra mình nói sai rồi.
“Có thể cô cảm thấy tôi nói rất cay nghiệt, nhưng những lời mà cô nói với cậu Dạ lúc nãy không quá đáng sao?”
“Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Lang An, năm năm rồi anh suy nghĩ thế nào? Anh không thấy cậu Dạ nhà các người bám lấy Minh Thư nhà chúng tôi không buông sao? Sao lại thành lỗi của bọn tôi rồi?”
Tiểu Nhan nói mãi nói mãi, trong lòng dấy lên hỏa khí, cắn môi dưới mà nói.
“Mạc Thành là nhà của bọn tôi, bọn tôi muốn về nhà không cần sự cho phép của bất kỳ ai, nếu như anh cảm thấy bọn tôi cố ý lảng vảng trước mắt các người, vậy thì tự chọt vào mắt mình đi!”
Lang An: “….”