“Đồ khốn!” Thẩm Cửu thuận theo ánh
mắt của anh mà cúi đầu xuống, mới phát
hiện Dạ Âu Thần nhìn là chỗ nào.
Thẩm Cửu mắng xong, hung hăng lườm
anh, sau đó trực tiếp lùi lại.
Kết quả hai người mới di chuyển được
một nửa, Dạ Âu Thần đã có nửa người
nhấc lên, Thẩm Cửu lùi ra, Dạ Âu Thần
chới với, cơ thể cao lớn ngã sang một
bên.
“Á!” Sắc mặt của Thẩm Cửu bị dọa sợ
mà thay đổi, bước chân còn chưa kịp lùi
thì bước tới hai bước đỡ lấy anh, Dạ Âu
Thần mặc dù gầy, nhưng cơ thịt rất rắn
chắc, trọng lượng thật sự khá lớn, Thẩm
Cửu bị đè mà lùi về sau, suýt nữa ngã ra.
May mắn cô đủ sức, mặt mày đỏ bừng
đỏ lấy anh.
“Anh không sao chứ?” Sau khi ổn định
lại, Thẩm Cửu căng thẳng hỏi một câu.
Dạ Âu Thần chắc chưa từng chịu sự đãi
ngộ như thế này, sắc mặt đanh lại: “Cô
nói xem.”
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Thẩm Cửu
chỉ có thể xin lỗi anh: “May mà không có
ngã, tôi đỡ anh.”
Dạ Âu Thần mím môi, không có trả lời
cô, dưới sự giúp đỡ của cô từ từ ngồi lên
xe lăn.
Quá trình mặc dù vật vã, nhưng nhìn
thấy anh ngồi trở lại xe lăn, Thẩm Cửu
cuối cùng cũng thở phào, có một loại cảm
giác thành công, cô vừa đưa tay lau mồ
hôi hột trên trán, cổ tay lại bị Dạ Âu Thần
nắm chặt.
Thẩm Cửu giật mình, ánh mắt bất giác mở lớn.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Dạ Âu Thần nheo đôi mắt hẹp dài, ánh
mắt có hơi tà mị: “Thủ đoạn câu dẫn
người khác của cô thật sự khác đấy,
ngược lại đã coi thường cô rồi.”
“Cái gì? Tôi khi nào lại…”
Lời vừa dứt, tay của Dạ Âu Thần hơi
dùng sức, Thẩm Cửu liền ngã vào trong
lòng anh, cằm bị tay của anh giữ chặt:
“Hữy ý như vô ý, như có như không, tôi
thấy kỳ lạ, cô câu dẫn người khác như vậy,
thế nào lại bị chồng trước vứt bỏ?”
Lời nói khó nghe lọt vào tai của Thẩm
Cửu không sót một chữ, sắc mặt của cô
hơi tái đi, cắn môi dưới: “Tôi không có câu
dẫn anh.”
“Còn nói không có.” Dạ Mạc Thần cười
lạnh một tiếng: “Cứng miệng.”
“Tôi không có!” Thẩm Cửu cương quyết
nhìn thẳng anh: “Dạ Âu Thần, anh luôn
nói tôi câu dẫn anh, tôi rốt cuộc khi nào
câu dẫn anh hả, là tôi đang câu dẫn anh,
hay là anh không khống chế được bản
thân nhìn thấy tôi thì muốn phát cuồng?”
Dạ Âu Thần: “… Tôi ngược lại không
phát hiện, cô vậy mà có mồm miệng sắc
bén như vậy.”
Lực đạo trên tay của anh tăng mấy
phần, Thẩm Cửu ăn đau kêu lên, mày liễu
cau lại: “Buông tôi ral”
“Buông ra? Đây không phải chính là
điều cô muốn sao? Sáng sớm ngay cả áo
lót cũng không có mặc, cố tình chạy đến
dùng cơ thể của cô tiếp xúc tôi…” Nói đến
cuối cùng, Dạ Âu Thần ghé sát tai cô nói,
hơi thở nóng bỏng đó phả vào cần cổ của
cô, chọc Thẩm Cửu không nhịn được mà
run rẩy.
“Anh, anh nói linh tỉnh.”
Huyết sắc trên mặt Thẩm Cửu dần biến
mất, cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó.
Trước đó bị anh vô ý nhìn thấy, sau đó
bởi vì sợ anh ngã, cho nên cô trước đó ôm
vai của anh, lúc đó cơ thể của hai người
dán sát vào nhau, chắc khiến Dạ Âu Thần
cảm nhận được.
“Ha.” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Tôi có nói
linh tỉnh hay không, cơ thể của cô biết rõ
nhất.”
“Dạ Âu Thần, anh đừng quên hợp đồng
của chúng ta.”
Nghe thế, Dạ Âu Thần hơi khựng lại.
“Chính anh nói, không có chuyện gì thì
đừng lại gần anh, vậy anh bây giờ đang
làm gì?”
Cô giơ tay, hai cổ tay trắng nõn đó bị Dạ
Âu Thần túm chặt.
Màu da của hai người khác nhau, cùng
với kích thước cổ tay lớn nhỏ tạo nên sự
tương phản rõ rệt, khiến Dạ Âu Thần nhìn
ngây ngốc.
Một lát sau, Dạ Âu Thần buông tay ra:
“Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô sao?
Loại phụ nữ không sạch sẽ như cô, không
nuốt trôi.”
Nói rồi, Dạ Âu Thần đầy ra cô ra, Thẩm
Cửu loạng choạng suýt nữa ngã ra sàn, cô
bực tức lườm người đàn ông ngồi trên xe
lăn, mọi uất ức từ trong lòng dâng lên,
nhưng rất nhanh lại bị Thẩm Cửu đè
xuống, cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu xoay
người đi mất.
Cô lấy quần áo đi vào trong nhà vệ sinh,
khi đi ra Dạ Âu Thần đã không ở trong
phòng nữa.
Hừ.
Sáng dậy không đánh răng tắm rửa gì,
cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Thẩm Cửu thay quần áo xong thì thu
dọn đồ đạc, lấy điện thoại mở máy.
Vừa mở mắt thì nhìn thấy tin nhắn lạ gửi đến.
‘Cửu Cửu, em block số của anh rồi sao?’
“Điện thoại sao lại tắt máy? Anh thật sự
có chuyện muốn nói với em, anh biết anh
có lỗi với em, nhưng em hãy cho anh một
cơ hội giải thích.”
Giải thích?
Ánh mắt của Thẩm Cửu trở lạnh vài phần.
Giải thích cái gì?
Giải thích anh cùng tiểu tam kia giấu cô
như thế nào mà ở bên nhau hai năm hơn
nữa ngay cả con cũng mang thai rồi sao?
Lâm Tuấn!
Thẩm Cửu tôi cả đời này đều sẽ không
tha thứ cho anh.
Tra nam!!
Thẩm Cửu tiếp tục block số điện thoại
lạ này, tránh anh ta lại làm phiền mình, sau
đó cầm điện thoại đứng dậy.
Khi đi ra khỏi phòng vừa hay đụng phải
Dạ Mạc Thầm quay lại.
Thẩm Cửu nghĩ, vẫn bước tới đẩy anh.
“Đừng lại gần tôi.”
Tuy nhiên, miệng của Dạ Âu Thần lại
nhả ra lời nói vô tình khiến bước chân của
Thẩm Cửu lập tức khựng lại.
Mấy người nữ hầu đang quét dọn vào
buổi sáng nghe thấy, quay sang nhìn
nhau, sau đó lại giả bộ cái gì cũng không
có nghe thấy cúi thấp đầu tiếp tục làm
việc.
Dạ Âu Thần tự mình trở về phòng, Thẩm
Cửu chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Cái nhà to như vậy, vốn dĩ nên ăn sáng
cùng nhau, nhưng ông cụ thường xuyên
không ăn sáng ở nhà, cho nên giờ ăn
sáng trong nhà có ba mức thời gian, một
là G6 giờ sớm nhất, sau đó là 7 giờ, cuối
cùng là 8 giờ.
Qua ba mốc thời gian này, nhà bếp của
Dạ Thị sẽ không cung cấp bữa sáng nữa.
Thẩm Cửu dậy sớm, cho nên bình
thường đều ăn vào lúc 6 giờ.
Vừa ngồi xuống, đằng sau truyền đến
một giọng nói.
“Mợ hai, chào cô, cô xuống ăn sáng rồi ạ”
Nghe thấy, Thẩm Cửu quay đầu thì nhìn
thấy một người hầu nữ cười híp mắt hỏi
mình, đến nhà họ Dạ lâu như vậy, trừ anh
cả của Dạ Âu Thần – Dạ Y Viễn ra, đây là
người thứ hai vẻ nụ cười thân thiện với cô.
Tâm trạng của Thẩm Cửu có hơi vi diệu,
trên mặt cũng nở nụ cười, gật đầu đáp
một tiếng.
“Đây là trứng gà tôi vừa chiên, mợ hai
muốn thử không?”
“Được.” Thẩm Cửu gật đầu.
Vì thế thiếu nữ đi tới đưa cái chiếc đĩa
cho cô, Thẩm Cửu vừa muốn đưa tay
nhận lấy, ai biết người hầu nữ đó đột
nhiên buông tay, miếng trứng gà rơi vào
quần áo của Thẩm Cửu!
“Mợ hai cô không sao chứ?” Sắc mặt
của người hầu nữ thay đổi, cầm giấy ăn
mau chóng lau cho Thẩm Cửu, Thẩm Cửu
vô thức nhíu mày, là cô nhìn nhầm sao?
Cô rõ ràng nhìn thấy người hầu nữ này
hình như cố tình buông tay, nhưng biểu
cảm hoảng hốt luống cuống trên mặt nhìn
trông lại vô tội như thế…
Chắc là cô lấy bụng tiểu nhân so lòng
quân tử rồi.
“Mợ hai, thật sự xin lỗi, tôi có hơi lỡ tay,
cô uống ly sữa này đi.”
“Không sao.” Thẩm Cửu mỉm cười với
cô ta, sau đó đưa tay cầm lấy ly sữa.
Xoạt
Người hầu nữ lại hắt sữa lên người của cô.
Thẩm Cửu không ngờ, cả người ngây ra
tại chỗ.
Người hầu nữ ném chiếc ly bên chân
của Thẩm Cửu, hoảng hốt hô lên: “Mợ
hai, cô sao lại không cẩn thận như vậy?
Cầm ly sữa cũng không cầm xong.”
Thẩm Cửu ngẩng đầu, không dám tin
nhìn cô ta.
Người hầu nữ đâu còn dáng vẻ vô tội
ban đầu nữa chứ? Sự đắc ý trong đôi mắt
đó gần như đều lộ hết ra…