Thẩm Cửu sẽ không quên những lời Dạ
Âu Thần nói với cô.
Ở bên ngoài cô chỉ là trợ lý của anh,
nhưng cho dù trở về nhà họ Dạ, cô cũng
không phải là vợ của anh.
Những điều này Thẩm Cửu cô đều tự
biết rõ.
Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ là bị ép
buộc.
“Trợ lý?” Chị Tinh lặp lại cách gọi lại thú
vị nhìn cô cả nửa ngày, sau đó thở dài:
“Cô nói là trợ lý thì là trợ lý, đồ thay xong
rồi thì qua đây ngồi di.”
Thẩm Cửu đi qua, chị Tinh bắt đầu làm
tóc cho cô.
“Tóc cũng phải làm sao?”
“Đương nhiên, cô như thế này không được.”
Tốc độ của chị Tỉnh rất nhanh, làm tóc
cho cô một lát, để lại hai bên tóc mai.
Tóc của Thẩm Cửu rất đẹp, tóc tơ rất
mềm mại, chị Tinh để hai bên tóc mai ôm
sát hai gò má, khiến gương mặt của cô
thanh thoát hơn, đuôi tóc thì uốn sóng
cho cô, thả bồng bềnh.
Sau đó trang điểm.
“Xong.”
Thẩm Cửu ngồi mà sắp ngủ rồi, chị Tinh
đột nhiên hô lên ở trước mặt cô, Thẩm
Cửu giật mình, lập tức mở mắt.
Trong gương phản chiếu một cô gái có
làn da trắng hồng hào, tóc tai bồng bềnh,
môi đỏ như lửa.
Thẩm Cửu bị cô gái này dọa giật mình.
“Sao thế? Có phải bị vẻ đẹp của mình
dọa rồi không?” Chị Tinh một tay chống
lên mặt bàn, cười như có như không nhìn cô nói.
Thẩm Cửu bước tới gần, nhìn bản thân
trong gương, thế nào cũng cảm thấy
không chân thực.
Đây thật sự là cô sao?
Cô xinh đẹp như vậy sao?
“Không cần nghỉ ngờ, đó chính là bản
thân cô, ngũ quan của cô rất cân đối, da
dẻ cũng tốt, chỉ có điều cô bình thường
không chăm sóc, da có hơi khô, lọ xịt
khoáng này cô cầm theo, lát nữa cảm
thấy da khô thì xịt lên, bình thường mua
nhiều mặt nạ dưỡng da cho mình.”
Được chị Tinh nhắc nhở như vậy, Thẩm
Cửu có hơi lắp bắp gật đầu: “Được, dạ được.”
“Rất đẹp, Âu Thần lát nữa sẽ thích.”
Lần đầu tiên có người khen cô, Thẩm
Cửu lập tức trở nên không được tự nhiên.
Vừa hay lúc này Lang An ở bên ngoài
thúc giục, chị Tinh bèn kéo cô đi ra ngoài.
Lang An khi nhìn thấy Thẩm Cửu mà
ngây ngốc, chỉ vào cô môi run run cả nửa
ngày, cuối cùng nói: “Cậu Dạ đã tỉnh rồi,
cô Thẩm, mau đi thôi.”
“Ồ.” Nghe thấy Dạ Âu Thần tỉnh rồi,
Thẩm Cửu vô thức trở nên căng thẳng.
Chị Tinh cùng cô đi ra ngoài, cửa xe mở
ra, Dạ Âu Thần ngồi bên trong, chiếc
laptop trước mặt sáng lên, ngón tay thon
dài của anh đang múa trên bàn phím, trên
tai đeo một chiếc tai nghe, môi thỉnh
thoảng mấp máy, dường như đang xử lý
công việc.
“Cậu Dạ, xong rồi.” Lang An bước tới
thấp giọng nói một câu.
Dạ Âu Thần không có để ý anh ta, nói gì
đó với người ở trên laptop, sau khi kết
thúc mới tắt máy tính đi, ánh mắt lạnh
lùng nhìn về chỗ bọn họ đang đứng.
Khí chất có rồi, chỉ là… còn thiếu chút gì đó.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần di chuyển, khi
lướt qua đôi môi căng mọng của cô, lát
sau mới di chuyển dừng trên mắt của cô.
Dạ Âu Thần nghĩ, anh đại khái biết cô
thiếu cái gì.
Khí thế!
Khi ánh mắt của cô nhìn mình thì đều
rụt rè, yếu ớt, giống như một con mèo con
bị vứt bỏ ở đầu đường mấy ngày cũng
không thấy chủ nhân, một con mèo con
hoang mang về cuộc sống phía trước, sao
cùng anh đi dự tiệc được chứ?
Nghĩ như vậy, môi của Dạ Âu Thần
nhếch lên, nụ cười có chút chế giễu.
“Miễn cưỡng nhìn được..”
Khi Thẩm Cửu nhìn thấy bản thân hóa
thành như vậy trong lòng rất kinh diễm,
nhưng không ngờ lời nhận xét của Dạ Âu
Thần vậy mà… lại như vậy.
“Ánh mắt của chị sao thế, cô ta căn bản
không thích hợp với kiểu trang điểm này.”
Dạ Âu Thần chê Thẩm Cửu xong, lại bắt
đầu chê chị Tinh.
Chị Tinh sững ra một lát mới phản ứng
lại: “Không thích hợp? Sao có thể chứ?
Cô ấy…”
“Thời gian của tôi không nhiều, không
có thời gian nghe mấy người giải thích,
lên xe.” Nói xong, Dạ Âu Thần thu hồi ánh
mắt, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía trước,
dáng vẻ đó giống như coi mình thành
quân vương, cái gì cũng không để vào
trong mắt.
Dáng vẻ này của anh khiến Thẩm Cửu
có hơi tức giận, thứ người khác tận tâm
chuẩn bị, anh dựa vào đâu mà cứ trực tiếp
phủ định như thế, khen một câu lẽ nào
khó đến vậy sao?
Sự nhu nhược trong đáy mắt của Thẩm
Cửu đột nhiên biến mất, bàn tay vô thức
siết chặt lại, sau đó cắn môi dưới của
mình, nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần.
Chị Tinh liếc nhìn Dạ Âu Thần mới phát
hiện tia tức giận trong đôi mắt tuyệt đẹp
của cô, nhưng chính sự tức giận đó khiến
cả người cô đều trở nên phát quang, đôi
mắt tuyệt đẹp đó lấp lánh như ánh đèn.
Chị Tinh nhìn cô, rồi lại nhìn Dạ Âu
Thần, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà mỉm cười.
Cô ta ngốc rồi, Dạ Âu Thần… không
phải là nhân vật đơn giản.
Nghĩ như thế, chị Tinh vỗ vỗ vai của
Thẩm Cửu: “Được rồi, cô mau chóng lên xe đi.”
“Chị Tinh, vậy tôi đi trước đây, hôm nay
cảm ơn chị.”
Trước khi đi, Thẩm Cửu nói cảm ơn
xong với chị Tinh, sau đó mới không tình
nguyện lên xe.
Cửa xe đóng lại, Thẩm Cửu ngồi bên
cạnh anh, mùi hương thuộc về cô lập tức
chiếm cứ không gian trong xe, cũng theo
không khí chui vào trong hô hấp của Dạ Âu Thần.
Mùi nước hoa nhàn nhạt đan xen mùi cơ
thể của phụ nữ, hòa quyện trở thành một
loại khác.
Mùi hương này rất nhạt, nhưng lại thẩm
thấu vào lòng người.
Dạ Âu Thần nhíu mày.
Anh không thích con gái xịt nước hoa,
đặc biệt là nước hoa nồng.
Nhưng mùi hương trên người Thẩm
Cửu vậy mà khiến anh cảm thấy rất thoải
mái, vô thức hít thở sâu.
Đợi khi Dạ Âu Thần ý thức đến động tác
này của mình mới đột nhiên hoàn hồn lại.
Đáng chết, người phụ nữ này là sao đây?
“Mùi hương trên người là như thế nào?”
Anh lạnh giọng hỏi.
Thẩm Cửu hoàn hồn, chỉ vào mình: “Hỏi
tôi?”
“Chỗ này còn có người khác sao?” Ngữ
khí bất thiện.
Thẩm Cửu: “…”
Tài xế lái xe ở trước cùng với Lang An:
Mặc dù cảm giác tồn tại của bọn họ rất
thấp, nhưng chắc miễn cưỡng cũng tính là
người chứ? Cậu Dạ, đừng phớt lờ chúng
tôi được không?
“Cái đó, chị Tỉnh nói nước hoa này là chị
ấy tự nghiên cứu, cảm thấy rất thích hợp
với tôi, cho nên… tặng cho tôi một lọ.”