Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

Chương 1879


Bốn phía an tĩnh một lúc lâu, Tiểu Nhan cảm giác mình nói đúng rồi.

Cô có chút dở khóc dở cười.

“Vậy có phải em bây giờ nên trả nhãn lại cho anh không?” Cô nhỏ giọng nói khẽ, rất không may, Hàn Thanh đã đoán trúng chuyện cô mang thai, cho nên cô không thể ngủ với anh ta được.

Hàn Thanh cũng nghe hiểu ý cô, cho nên năm chặt cổ tay cô: “Đã tặng rồi thì nó là của em, không có lý nào lại đi lấy lại, nếu như bây giờ em không bằng lòng, vậy anh cũng không miễn cưỡng ép em.”

Anh ta nói như vậy, cũng làm như vậy thật.

Hàn Thanh đứng dậy, không động tay động chân với Tiểu Nhan nữa, ngồi bên giường sửa sang mép áo, cài lại thắt lưng của mình.

Nhìn bóng lưng của anh ta, không biết vì sao Tiểu Nhan bỗng cảm thấy hơi trống rỗng. Thật ra cô bằng lòng, cô cũng muốn ở chung với anh, nhưng bây giờ cô đang mang thai, lỡ may đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.

Cho nên vẫn nên để anh ta nhịn xuống thì tốt hơn, chờ ba tháng sau thì lại hi hi hi.

Lần này Tiểu Nhan làm tổ trong nhà Hàn Thanh ròng rã tận ba ngày, đợi đến lúc bệnh cảm gần như khỏi hẳn, cô mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Ban đầu Hàn Thanh còn muốn đưa cô lên tận tầng trên, nhưng Tiểu Nhan lại không cho, nói có anh ở đó mình không nên nói làm sao, cho nên để anh về trước, lần sau tới tiếp.

Nếu cô nàng đã nói vậy, Hàn Thanh cũng không muốn lên nữa, hôn lên trán cô một cái rồi lái xe rời đi.

Ban đầu mình đột nhiên ra ngoài, Tiểu Nhan còn tưởng sau khi về ba mẹ sẽ chất vấn cô, nào ngờ hai người bọn họ cũng không nhiều lời, thấy cô về chỉ vui mừng nói tối nay phải nấu thêm cơm, sau đó ba cô đi ra ngoài mua đồ ăn thật.

Mà La Tuệ Mỹ thì đi vào trong bếp, bật bếp nấu món Tiểu Nhan thích ăn nhất.

Nhìn thấy hết thảy rồi, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng ấm áp, cô đi qua dựa cằm lên vai La Tuệ Mỹ, mềm giọng gọi một tiếng: “Mẹ ơi”

“Sao lại vào đây? Ra ngoài chờ đi chứ, hôm nay mẹ với ba nấu một bữa cơm ngon cho con”

La Tuệ Mỹ nói như vậy, mũi Tiểu Nhan dần chua xót.

“Mẹ! Mẹ với ba sẽ không trách con chứ? Lần này con đi ra ngoài có phải là rất tùy hứng không?”

“Con bé ngốc, thanh niên còn trẻ có ai lại không tùy hứng? Mà cũng đi đây đi đó mới có kinh nghiệm chứ, tóm lại bây giờ con an toàn quay về rồi, ba mẹ cũng yên tâm, sao còn trách con được?”

“Cảm ơn mẹ” Tiểu Nhan cúi đầu tựa mặt lên lưng bà, ủ rũ nói: “Lần này con cảm thấy mình hơi kích động, chưa biết gì mà đã cáu kỉnh làm loạn lên, nếu như không phải anh ấy đuổi theo con nói rõ mọi chuyện, có lẽ bọn con đã chia tay rồi”

Nghe đến đó, La Tuệ Mỹ rốt cuộc không nhịn được xoay người lại, sửa sang cổ áo Tiểu Nhan cho chỉn chu, thở dài nói: “Cho nên nói chuyện này phải tự trải nghiệm mới có kinh nghiệm, nếu như không phải giải thích rõ ràng, nghĩ lại mới thấy mình sai sao? Trước đây con bướng bỉnh như một con lừa, ai nói cũng không nghe”

Dù bị La Tuệ Mỹ nói như vậy, Tiểu Nhan cũng cảm thấy rất đúng.

“Cho nên về sau đừng kích động như thế nữa, nếu gặp chuyện cũng phải bình tĩnh phân tích kỹ lưỡng trước, vì sao thằng bé lại làm vậy, có phải có hiểu lầm trong đó không, lúc nói chuyện cũng phải bình tĩnh, như vậy mới có khả năng giảm bớt sai lầm, nếu tương lai con có suy nghĩ lại mới không hối hận”

Tiểu Nhan gật đầu: “Vâng, con biết rồi mẹ, về sau con sẽ tỉnh táo.”

“Con đấy, con gái con đứa lớn vậy rồi mà vẫn còn trẻ con, qua chuyện này cũng nên trưởng thành lên đi”

Nói xong, La Tuệ Mỹ bóp lấy mũi cô, có lẽ là lực tay hơi lớn nên Tiểu Nhan bị đau, vô ý đưa tay đẩy ra.

“Mẹ, mẹ bóp đau con đấy”

Sau đó liền bị La Tuệ Mỹ thấy chiếc nhẫn kim cương cô đeo trên tay mình.

“Đây là cái gì!”

Có lẽ La Tuệ Mỹ chưa từng thấy chiếc nhẫn kim cương nào lớn như thế, cho nên nhất thời ngạc nhiên cầm tay cô lên: “Tiểu Nhan!”

Tiểu Nhan tỏ vẻ e thẹn, nhỏ giọng giải thích: “Mẹ! Mẹ đừng hỏi nữa”

“Hàn Thanh tặng cho con à?”

Tiểu Nhan nhẹ gật đầu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.