Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

Chương 176


Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 176: VÌ SAO LẠI KHÔNG NỠ BỎ ĐI?

Thẩm Cửu ôm hộp đứng ở cửa công ty chờ Hàn Mai Linh.

Lúc xe Dạ Âu Thần dừng lại, Hàn Mai Linh mở cửa xe đẩy Dạ Âu Thần xuống, cười tươi rói nhìn Thẩm Cửu: “Ủa, Cửu Cửu, cậu đang cầm gì đó?”

Vừa nói xong, Thẩm Cửu lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao rơi xuống người cô.

Đôi mắt lạnh băng của Dạ Âu Thần đáng sợ giống hệt như một con rắn dộc, làm Thẩm Cửu nhịn không được hơi rụt cổ, tay bất giác ôm chặt cái hộp trong lòng hơn.

Đây chỉ là một động tác theo bản năng, nhưng trong mắt Dạ Âu Thần thì lại thành cô cực kỳ yêu quý cái hộp đó.

Rõ ràng là tay không leo lên xe, bây giờ lại ôm theo một cái hộp bước xuống.

Điều này có nghĩa là gì?

Ha, đúng là một người phụ nữ đầy tâm cơ.

“Không có gì.” Thẩm Cửu ôm chặt hộp rồi lại nhẹ nhàng đáp.

Hàn Mai Linh đẩy Dạ Âu Thần bước lên, cách cô rất gần, thậm chí Thẩm Cửu còn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng tỏa ra từ trên người Dạ Âu Thần mạnh mẽ bao phủ lấy cô.

Cô lui ra sau một bước, định rời khỏi vòng vây khí lạnh của anh.

“Cửu Cửu, là anh Dạ tăng quà cho cậu sao? Lúc nãy khi lên xe câu đâu có mang theo cái hộp này đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên khó coi, nghĩ thầm trong lòng, có thể đừng nói chuyện nữa không.

Vì vậy chỉ có thể quay sang nháy mắt với Hàn Mai Linh, nhưng không biết Hàn Mai Linh bị gì, giống như hoàn toàn không hiểu ý của cô.

Thẩm Cửu sốt ruột, nhưng cũng không thể nói thẳng.

Vừa lúc Dạ Y Viễn đã đậu xe xong, cười nhạt bước ra tiếp lời Hàn Mai Linh.

“Không phải đồ gì, là tôi nhờ cô ấy mang cho đồng nghiệp.”

“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng là anh Dạ tặng.” Nói đến đây, Hàn Mai Linh mím môi cười lén, ánh mắt kia… giống như con mèo ăn vụng vậy, lúc đầu Thẩm Cửu còn tưởng là Hàn Mai Linh không hiểu ý cô.

Bây giờ mới hiểu được, cô cố ý!

Bởi vì!

Hàn Mai Linh biết hôm đó người xảy ra quan hệ với Thẩm Cửu chính là Dạ Y Viễn!!!

Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Cửu lại trắng bệch thêm vài phần, cô xoay người nói: “Vào trước đi.”

Sau đó nhanh chân đi mất.

“Làm sao thế?” Hàn Mai Linh giống như lơ đãng hỏi một câu.

Dạ Y Viễn hơi híp mắt lại nhìn cô, cũng bỏ đi luôn.

Chờ bọn họ đi hết rồi, Hàn Mai Linh đang định đẩy Dạ Âu Thần lên, Lang An đã chạy ra.

“Cô Hàn, tiếp theo để tôi đẩy cho.”

“Không sao.” Hàn Mai Linh không lùi ra, ngược lại vẫn đứng yên tại chỗ, giống như cũng không muốn nhường việc đẩy xe lăng Dạ Âu Thần cho anh.

Lang An làm sao chiều theo ý cô được, cơ thể cao lớn lập tức chen lên: “Không cần đâu cô Hàn, dù sao cô không biết đường trog công ty, tôi đẩy là được.”

Nói xong cũng không chờ Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, đã đẩy Dạ Âu Thần đi mất.

Hàn Mai Linh sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Lang An.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hình như Lang An rất có địch ý với cô! Vì sao? Không lẽ là vì Thẩm Cửu sao?

Lang An nhanh chóng đi về phía trước, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn vào thang máy, thấy Hàn Mai Linh sắp đến, anh lách người chui vào góc, nhấn xuống nút đóng cửa.

“Nè, chờ tôi với!” Hàn Mai Linh thấy thang máy sắp đóng cửa, đành phải vội vàng gọi.

Hừ, không thèm đợi cái con bạch liên hoa như cô đâu!

Lang An mắng thầm trong lòng.

Ngay sau đó, một bóng người nhỏ xinh chạy ra khỏi thang máy.

Thẩm Cửu xông ra ngoài: “Mọi người lên trước đi, lát nữa tôi đi cùng với Mai Linh.”

Ting –

Cửa thang máy vừa lúc đóng lại, Thẩm Cửu bước đến trước mặt Hàn Mai Linh.

“Mai Linh.”

“Cửu Cửu…” Hàn Mai Linh nhìn ra đằng sau cô, thấy cửa thang máy đã đóng lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Cô còn muốn đi chung thang máy với Dạ Âu Thần nữa, xem ra không có cơ hội rồi.

“Tớ dẫn cậu lên đó nha, chúng ta đi thang máy khác.” Thẩm Cửu dẫn cô đên một cái thang máy khác, lúc thang máy di chuyển lên trên, Hàn Mai Linh nhìn cái hộp trong tay cô: “Cái này là quà anh cả Dạ tặng cho cậu hả?”

Nghe hỏi vậy, Thẩm Cửu dừng một chút rồi gật đầu.

“Ừ.”

Cô ta vừa mới xin lỗi, Thẩm Cửu cũng cảm thấy lúc nãy bản thân cô đã hơi quá đáng rồi, đành giải thích: “Tớ không phải có ý trách cậu, nhưng mà trong công ty nhiều người nhiều miệng, tớ sợ bị người nhiều chuyện nghe được, đến lúc đó… sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không cần thiết.”

“Tớ biết rồi.”

Hàn Mai Linh tức giận chọc chọc hai tay: “Nhưng mà tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu nhìn coi bây giờ Dạ Âu Thần có để ý đến cậu đâu, anh ấy không thèm nhìn cậu lần nào, lại còn bắt cậu nằm dưới đất, tớ thật không biết vì sao cậu còn có thể nhịn đến bây giờ nữa.”

“Tớ và anh ta đã có một hứa hẹn.” Thẩm Cửu bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt cũng dần trở nên mê man.

“Dù sao đã sắp hai tháng rồi, cũng chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng thôi.”

“Mấy tháng…” Hàn Mai Linh đột nhiên ngẩng đầu lên nhắc nhở cô: “Cửu Cửu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì đó? Không lẽ cậu thật sự chờ đến ngày cuối cùng trong hứa hẹn mới rời khỏi Dạ Âu Thần sao?”

“Không… được sao?” Thật ra Thẩm Cửu cũng không biết cô đang nghĩ như thế nào, nhưng nếu bắt cô đi ngay bây giò.

Hình như trong lòng cô lại có chút không nỡ.

Vì sao không nỡ, cô cũng không biết.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.