Chương 1588:
Lâm Thấm Nhi nổi cơn tức giận. Cô ta vốn chỉ muốn vào trong ngồi thôi, ai ngờ đâu Hàn Thanh lại tuyệt tình như thế, chẳng những không cho cô †a đi vào mà còn không thèm đáp lời lại luôn.
Cô ta vừa xấu hổ lại vừa không cam lòng, cho nên dứt khoát nhắm ngay chỗ ngồi bên ngoài cạnh Hàn Thanh.
Mà vừa định ngồi xuống, giọng nói lạnh lẽo kia lại vang lên: “Đã bảo cô nhầm chỗ rồi! Sao vẫn còn chưa chịu đi?”
Lâm Thấm Nhi ngạc nhiên ngẩng lên, chỉ thấy ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô ta rất lạnh lẽo, cô ta sững sờ tại chỗ: “Là sao? Em đi nhầm chỗ nào thế? Chỗ bên trong không được ngồi rồi, đến cả bên ngoài cũng không được ngồi ư?”
“Đúng” Hàn Thanh không chút nể mặt mà gật đầu.
Lâm Thấm Nhi: “… Vì sao lại như thế? Anh Thanh, có phải anh có hiểu lầm gì với em hay không?”
Khi nói lời này, Lâm Thấm Nhi rủ tầm mắt xuống, trông dáng vẻ như bị thương rất nặng. Cô ta tự cho rằng vẻ mặt này là con át chủ bài của mình, không người đàn ông nào có thể thoát khỏi dáng vẻ hiện tại của cô, trừ khi đối phương là một cái cọc gõ.
Vì vậy, Lâm Thấm Nhi càng lộ ra nét ấm ức, đáng tiếc là Hàn Thanh cũng không có nhìn cô ta nhiều, ánh mắt chỉ liếc thoáng qua nhìn qua nhân viên đang làm việc bên cạnh, ra hiệu cho hắn ta một ánh mắt, người nhân viên ngay lập tức khôi phục lại tinh thần.
Anh ta hớt hải chạy về phía trước: “Cô Lâm à, chủ đề lần này của chúng tôi là chủ đề tuần trăng mật, cho nên một hàng ghế trước mặt chỉ có thể cho hai người ngồi, cũng tức là một cặp vợ chồng. Cô và ngài Thanh đây không phải là vợ chồng, vậy nên cô không thể cùng anh ấy ngồi ở dãy ghế này”
Người nhân viên nói nhanh như bay, nhưng điều anh ta đang nghĩ trong lòng lại là có quỷ mới biết đây là sự sắp đặt thần kỳ gì, dù sao cũng do anh ta tự mình tạo ra hiện trường này.
Suy cho cùng, vì nửa năm tiền thưởng của mình, vì sự hài lòng của khách hàng, cho dù bây giờ có bắt anh ta đem bốn tác phẩm nổi tiếng ra để đảm nhiệm, anh ta cũng sẵn lòng, huống hồ chỉ chỉ là tạo ra một kế hoạch mà thôi.
Nghe thấy thế, Lâm Thấm Nhi nghi ngờ nheo mắt lại: “Còn có sự sắp xếp như vậy à?”
“Đúng vậy, đúng vậy.’ Người nhân viên gật đầu chứng nhận: “Tuy rằng cách sắp xếp chỗ này nghe có vẻ rất không có tình người, nhưng đại đa số các cặp đôi đến đây đều là vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật.
Trước giờ cũng chưa có trường hợp đặc biệt nào như hôm nay xảy ra, cho nên cũng chưa từng có bất đồng ý kiến.”
Sau khi nghe anh ta nói những lời này, Lâm Thấm Nhi nhìn xung quanh, phát hiện đúng là mỗi cặp đôi ngồi một hàng ghế. Bởi vì trên thuyền có rất nhiều chỗ ngồi, nên căn bản không ai nghĩ đến việc sẽ ngồi cùng một hàng với những đôi vợ chồng khác.
Lúc này nhìn thấy trên thuyên có thêm một người, có ai đó không nhịn được nên mở miệng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta ở đây không phải đầu đi hưởng tuần trăng mật sao?
Làm sao lại có một mình cô gái này vậy?”
“Thật ư, cô ấy bị sao vậy? Tại sao lại chỉ đi một mình? Hay là vì cô ấy bị chồng bỏ rơi rồi nhỉ?”
“Không phải chứ? Sau khi bị chồng bỏ rơi mà vẫn còn muốn ngồi chung với người đàn ông khác ở đây à? Lẽ nào cô ta muốn cướp chồng của người khác ư?”
“Ôi, thật đúng là không biết xấu hổ mà, chúng ta hãy tránh xa cô ta ra một chút đi, kẻo cô ta có ý định đến ngồi cùng với chúng ta đó.” Những lời này mọi người nói với nhau rất nhỏ, nhưng trong không gian như vậy, cũng không phải nói thì thâm gì, sao lại có thể không nghe thấy được?
Lâm Thấm Nhi vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta như mất đi lý trí, thẳng thừng nói: “Mấy người đang nói linh tinh cái gì đó? Sao lại nói là tôi đi cướp chồng của người khác? Sao lại nói là tôi bị chồng bỏ rơi? Các người có tận mắt chứng kiến không?”
Nhân viên chỉ có thể cười trừ: “Cô Lâm, cô đừng nổi giận, đây cũng chỉ là quy định, hay là…
để tôi tìm cho cô một vị trí khác nhé?”
Trong lòng Lâm Thấm Nhi đã có tính toán, cô ta nheo mắt nhìn nhân viên: “Vừa rồi cậu nói không phải là vợ chồng thì không thể ngồi cùng nhau sao?”
Nhân viên gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, ý tôi là như vậy đó.”