Không ngờ rằng, một buổi tiệc mừng thọ lại diễn ra như thế này………
Tiêu Túc lấy điện thoại ra, đang định gửi tin nhắn cho Giang Tiểu Bạch, ở phía sau lại có người vỗ vai cậu ta.
“Trợ lý Túc, đang làm gì vậy? Ra ngoài lâu như vậy, tôi còn cho rằng cậu đang ở nhà vệ sinh chưa ra đấy.
Tiêu Túc lấy lại tinh thần, quay đầu lại.
“Tổng giám đốc Triệu.”
“Đi thôi, mọi người ở trong phòng riêng đang đợi cậu quay về đấy.”
Tiêu Túc hơi do dự, nghĩ đến Giang Tiểu Bạch, cuối cùng vẫn mím môi lại mà đi trở về cùng với tổng giám đốc Triệu.
Khi Giang Tiểu Bạch trở lại, tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu rồi.
Đỗ Tiêu Vũ kéo lấy cánh tay của cô ấy một cái, nhỏ tiếng hỏi: “Con đi đầu vậy, con còn chạy lung tung ở một nơi như vậy, sợ ấn tượng của bà nội con đối với con chưa đủ tệ sao?”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch lại tỏ vẻ dửng dựng mà nhún vai: “Mẹ à, không có tệ nhất, chỉ có tệhơn. Dù sao thì ấn tượng của bà nội đối với con dù có làm gì đi nữa cũng sẽ không tốt lên được đầu, cứ tùy theo bà thôi, hơn nữa con làm gì phải làm cho bà vui chứ?”
Từ nhỏ người bà này đã không cho cô ấy một vẻ mặt tốt, là bởi vì cô ấy là một đứa con gái.
Giang Tiểu Bạch không hề cảm thấy làm một người con gái có gì sai, thế nhưng thái độ của bà nội, luôn đem lại cho cô một loại cảm giác, rằng cô con gái chính là một việc sai trái.
Vì vậy đừng nói là bà nội không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích người bà này.
“Ai bảo con phải làm bà vui vẻ, đang bảo con tự lo tốt cho bản thân mình đấy, đừng để bà bắt được lỗi của con, ngày hôm nay có nhiều người đến như vậy, đến lúc đó nếu như bắt lỗi con ở trước mặt tất cả mọi người, nói ra lỗi xấu của con, một đứa con gái như con còn không cảm thấy xấu hổ sao?”
Giang Tiểu Bạch: “Mẹ à, mẹ xem nhẹ bà nội của con quá rồi, cho dù con có làm ra vẻ hoàn hảo không tỳ vết đi nữa, bà nội chắc chắn cũng sẽ bắt được lỗi của con thôi, mẹ tin không?”
Đỗ Tiêu Vũ: “…”
Bà ấy sao lại không tin được, bởi vì tình huống như vậy đã xảy ra không chỉ có một lần, haiz.
“Vậy là con đang trách mẹ dẫn con đến đây phải không?”
“Không có ạ, hôm nay sau khi đến đây còn mắng được người, cảm thấy rất vui sướng đấy ạ, hi hi.”
Sau khi cô ấy mảng Giang Mai và bác hai xong, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ, Giang Tiểu Bạch thật sự cảm thấy cực kỳ vui sướng, đó gọi là toàn thân đều cảm thấy dễ chịu.
Vì vậy ngay lúc đó cô ấy đã quyết định, đó chính là sẽ không nhân nhịn bất cứ ai xoi mói cô hay là những người ném đá giấu tay nữa Không cần biết là ai, chỉ cần dám nói bóng nói gió về cô, thì chắc chản cô sẽ không hề nương tay mà đánh trả lại Dù sao thì cho dù có làm gì sai đi nữa, vây thì hãy để cho bản thân vui vẻ trước rồi mới tính tiếp.
“Đúng rồi, ba con đâu rồi?”
“Đi giúp đỡ ở phía sau rồi”
“Ồ, còn bao lâu nữa thì tiệc mừng thọ mới bắt đầu.” . Ngôn Tình Ngược
“Säp rồi, đợi lát nữa khi con đi tặng quà thì đàng hoàng một chút, nhớ nói thêm vài câu tốt đẹp.”
Cô ấy không biết nói lời tốt đẹp đâu? Ôi, phải nghĩ xem phải nói gì mới được, cứ nói lời chúc đơn giản nhất “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn” là được rồi?
Trước khi buổi tiệc mừng thọ bắt đầu, mọi người đều tập trung ở sảnh chờ, bởi vì ngày hôm này đã mời rất nhiều người đến, vì vậy có người nhìn thấy Giang Tiểu Bạch trong duyên dáng yêu kiều, liền đi tới nói gần nói xa mà hỏi thăm về tuổi tác, học lực của cô ấy.
Sau khi nghe cô ấy nói đang làm nghề tự do, còn khen cô ấy giỏi giang, bảo cô ấy tiếp tục cố gắng phấn đấu.
Giang Mai ở bên cạnh nghe thấy vậy liền cảm thấy khó chịu, cả trái tim đều cảm thấy ghen tị đến xoắn lại.
Tuy rằng nhà họ Giang có ba người con trai, nhưng mà ba người con trai kia lại sinh ra hai đứa con gái.
Từ nhỏ Giang Mai tập đoàn nhà họ Dạch so bì với Giang Tiểu Bạch.