Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

Chương 1621


Vì cô đã cứu cô ta nên liền xem cô ta thành một người yếu đuối, cho nên cô cũng không chỉa móng vuốt sắc bén về phía cô ta. Nhưng còn lúc này ư? Vào lúc nhận ra được mục đích thực sự của cô ta, Tiểu Nhan liền để lộ đôi móng vuốt sắc bén ra, ý tứ của cô rất rõ ràng.

Chỉ cần cô dám dòm ngó người đàn ông của tôi lần nữa, móng vuốt của tôi sẽ không một chút do dự nào mà xông về phía trước, cào nát cái mặt của cô ra.

Nhận thức này khiến Lâm Thấm Nhi kinh hãi, tay cầm điện thoại của cô ta nhẹ phát run lên, nhìn vào người con gái hừng hực khí thế ở trước mắt, nhất thời không nói nỗi câu đáp lời.

Tiểu Nhan cũng không để ý đến cảm xúc của cô ta, ánh mắt nhìn mặt biển tĩnh lặng, nở nụ cười rất nhạt: “Cô bị đánh, tôi xuất phát từ bản năng mà cứu cô, nhưng mà Tiểu Nhan tôi cũng không thuộc tính tình để mặc cho người ta bắt nạt. Cô muốn đến hòn đảo nhỏ này sống mấy ngày còn lại trong vui vẻ thì được, nhưng nếu cô lại dám giở trò làm loạn, chuyện sau đó tôi đảm bảo tôi sẽ không quản dù chỉ một chút. Có thể cô sẽ nghĩ rằng chuyện cô thông đồng với chồng của tôi là chuyện của anh ấy, anh ấy đồng ý hay không không có liên quan với tôi, nhưng mà cô không biết chứ gì? Chồng tôi trời sinh tính cách lạnh nhạt, đừng nói là người phụ nữ như cô, cho dù là tiên nữ trên thiên cung hạ phàm ở trước anh ấy, có thể anh ấy cũng sẽ bình thản lặng sóng thôi”

Không phải là cô nói quá lên, mà là cô thực sự đã quá hiểu Hàn Thanh rồi. Hàn Thanh của lúc trước là thanh tâm quả dục đến cỡ nào chứ, đối mặt với việc cô tán tỉnh, đưa đẩy anh mấy lần đều không có một chút phản ứng đấy được chưa?

Tiểu Nhan theo đuổi anh lâu như vậy mà anh mới nổi lửa với cô.

Cô vô cùng tin tưởng đối với anh, Hàn Thanh không phải loại người thích mối quan hệ nam nữ bừa bãi kia. Nghĩ đến gì đó, Tiểu Nhan bỗng nhiên bật cười một tiếng, sau đó dùng ánh mắt có chút thương hại mà nhìn Lâm Thấm Nhi: “Quan trọng nhất là, cô là người đã có chồng, mà chồng của tôi á, trùng hợp là người ghét cái ác như kẻ thù.

Cô ở trước mặt anh ấy mà không tuân thủ đạo đức của người phụ nữ thì tin tôi đi, anh ấy sẽ chỉ ghê tởm cô chứ sẽ chẳng thích cô được đâu, cho nên á ~ tôi tốt bụng khuyên cô một câu đừng có mà tự rước lấy nhục nữa”

Lâm Thấm Nhi: “..”

Lời gì cũng để cô ta nói hết rồi, vậy mà cô ta không chiếm được dù chỉ một chút chỗ tốt. Lâm Thấm Nhi tức giận đến mức nghiến chặt răng hàm của mình, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn treo lên nụ cười khó xử xấu xí.

Tiểu Nhan nói xong, lại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lâm Thấm Nhị, trong lòng sướng đến không thể tả. Cô chống hai tay đứng lên, sau đó phủi phủi cát trong lòng bàn tay của mình, cũng không biết có phải là cố ý không, vào lúc phủi cát còn cố ý phủi về phía của Lâm Thấm Nhi. Cô ta mặc áo trễ ngực, hạt cát cứ như vậy mà rơi vào trong cổ áo của cô ta.

Lâm Thấm Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, vô thức che ngực lại, miệng nói: “Em Tiểu Nhan, “

em…

Tiểu Nhan “ài” một tiếng, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Xin lỗi nha cô Nhị, tôi chỉ vô tình phủi phủi tay, không nghĩ tới cổ áo của cô lại thấp như vậy, hạt cái này liền tự chui vào rồi, phiền cô lát nữa giũ một chút nhé? Cô sẽ không trách tôi chứ?”

Nói xong, cô còn cười ngây thơ với Lâm Thấm Nhị, lộ ra một hàm răng trắng, cả người trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Sau đó Tiểu Nhan tìm kiếm ở bốn phía, nhìn thấy Hàn Thanh ở cách đó không xa, liền vẫy tay với Lâm Thấm Nhi: “Tạm biệt nha”

Nói xong, Tiểu Nhan chạy tung tăng về phía Hàn Thanh. Chạy trên bãi cát không được nhanh, bởi vì mỗi một bước chân đều sẽ lún vào trong cát, cho nên cô chạy có hơi chậm. Lúc đến trước mặt của Hàn Thanh, trên trán của Tiểu Nhan đã nổi một tâng mồ hôi mỏng.

Cô nhìn vào Hàn thanh, giọng điệu mang theo một chút quở trách: “Có phải anh đã sớm đến rồi đúng chứ? Cũng thấy cô ta rồi phải không? Sao anh không qua chứ? Em thấy cô ta mặc đồ rất táo bạo đó… Nói không chừng anh…”

Vốn dĩ Tiểu Nhan chỉ là tùy tiện nói một chút, nói đến câu cuối cùng lại không còn hơi sức nữa, thế là giọng nói cũng yếu ớt theo.

“Nói không chừng gì cơ?” Hàn Thanh đang chờ câu nói cuối của cô, cô gái nhỏ lại đột nhiên không lên tiếng nữa, anh liền tiếp lời hỏi một câu.

Tiểu Nhan có chút buồn cười, vừa rồi cô mới nói nhăng nói cuội gì đây? Rõ ràng biết Hàn Thanh là người như thế nào, thế nhưng lại cố ý nói những lời chọc giận anh. Nghĩ đến đây, cô lập tức lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì..”

“Không có ư?” Hàn Thanh cúi đầu xuống, cúi người nhích lại gần cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, hơi thở nóng mà anh thở ra cũng đều phả lên mặt cô, thổi nhẹ bay tóc mái thưa mềm mại nằm trên trán của cô.

“Là không có, hay là không dám nói nữa?

Hửm?”

Đối mặt với Hàn Thanh như vậy, mặt của cô gái nhỏ đỏ ửng lên, bĩu môi mà nói: “Được rồi, anh cũng biết em muốn nói gì mà, đừng hỏi em nữa”

“Em muốn nói cái gì? Anh làm sao biết được chứ?” Hàn Thanh hạ quyết tâm muốn trêu chọc cô, vừa nói chuyện vừa vén mái tóc dài của cô, đưa tay thay cô lau sạch mồ hôi trên trán.

“Anh đừng giả bộ nữa, em là nói dáng người của cái cô Lâm Thấm Nhi kia rất đẹp, mặc đồ cũng rất táo bạo, nói không chừng lại hợp khẩu vị của anh đó”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.