Đêm khuya, tại tổ trọng án.
Đèn trong phòng làm việc đã tắt, duy nhất chỉ còn ánh sáng ấm áp phát ra từ bàn làm việc của Chu Cẩn. Cô đang nằm nghỉ ngơi, không lâu sau cô mới ló đầu ra khỏi chiếc chăn mỏng, trước mắt là một mảnh tối đen, cô có chút mệt mỏi.
Đã là 3 giờ sáng.
Cô xoa xoa mái tóc rối bù, cũng không muốn ngủ nữa. Cả người uể oải, khó chịu cắn chặt môi dưới. Cô thầm nghĩ, Giang Hàn Thanh nhất định cố tình dùng sắc đẹp mà chiếm tiện nghi của cô. Nếu không tại sao bản thân lại như bị mê hoặc, để anh vượt qua một cách dễ dàng như thế.
Chu Cẩn vốn muốn giữ thái độ kiên quyết, quyết tâm hỏi đến cùng. Kết quả là sau hai ba câu anh đã thành công chinh phục cô.
Cô năm lần bảy lượt muốn chuyển đến vấn đề chính, nhưng Giang Hàn Thanh không trả lời. Anh chỉ nghiêm túc nhìn cô, nét mặt mang theo ý cười, cũng không thể đoán ra anh đang nghĩ cái gì.
“Nhớ Chu Cẩn.”
Chu Cẩn gãi gãi vết ngứa trên tai, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Hàn Thanh.
“Anh còn đau đầu không?”
“Lần trước em có làm sẵn chai nước mật ong để trong tủ lạnh. Anh dậy thì nhớ uống một cốc.”
Chu Cẩn đang cân nhắc từ ngữ, xem còn phải nhắc Giang Hàn Thanh chú ý những gì, tin nhắn còn chưa gửi đi thì đúng lúc Bạch Dương gọi điện thoại đến.
Chu Cẩn vội vàng nghe máy: “Sao vậy?”
Bạch Dương nói: “Em đang cần chị giúp, mau đến đi.”
Khi Chu Cẩn nghe cậu nói vậy, cô có hơi ngẩn người. Chắc hẳn cậu ấy phải mệt mỏi lắm, vậy nên cô mang theo một lon nước đến gặp cậu.
Khi đến phòng kỹ thuật, Bạch Dương thấy cô mang nước ngọt đến, cậu lắc đầu từ chối: “Em bị cảm rồi, chỉ uống nước ấm thôi.”
Chu Cẩn hỏi: “Sao không xin đổi ca trực đi?”
“Chỉ là bệnh nhẹ, uống thuốc là đỡ rồi.” Bạch Dương ho khan vài tiếng, nói: “Chị nhìn vào phòng giám sát đi.”
“Giám sát chụp được rồi?”
Chu Cẩn kinh ngạc, cô không ngờ rằng bước đột phá đầu tiên lại nằm ở video giám sát. Ngay từ đầu cô không có nhiều hi vọng vào việc điều tra camera giám sát.
Bởi vì hung thủ không phải lần đầu tiên gây án, trước khi gϊếŧ Trần Hiểu Ngọc, hắn đã sát hại liên tiếp ba người phụ nữ ở Ninh Viến, Kim Cảng. Hơn nữa còn rất bình tĩnh xử lý hiện trường gây án, có thể nói thủ đoạn của hung thủ vô cùng thành thục, sao có thể bất cẩn bị camera ghi hình được?
Bạch Dương cau mày: “Chụp thì chụp được rồi…”
Cậu cũng không giải thích nhiều, trục tiếp điều chỉnh máy giám sát.
“Căn cứ vào lời khai từ những người bạn của Trần Hiểu Ngọc, lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy cô ấy là trong buổi biểu diễn ở quán bar ONE. Tôi đã truy xuất các video giám sát xung quanh quán bar, chứng minh buổi tối hôm Trần Hiểu Ngọc bị sát hại đã về nhà cùng với một người đàn ông.
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, chiếu vào mặt Chu Cẩn, cô chăm chú nhìn vào màn hình.
Trần Hiểu Ngọc xuất hiện trong khung máy quay, mặc dù đang quay lưng về phía camera nhưng cô ấy lại mặc chiếc váy đỏ, rất rực rỡ và bắt mắt, không khó để nhận ra.
Ôm lấy cô là một người đàn ông. Hắn mặc đồ đen từ trên xuống dưới, gần như hòa vào cùng với màn đêm, dáng người rất cao lớn. Trần Hiểu Ngọc ở trong lồng ngực của hắn, tựa như chú chim nhỏ nép dựa người.
Có một vài cảnh quay, Trần Hiểu Ngọc ôm lấy vai hắn ta, trao cho hắn vài nụ hôn ngắn ngủi. Trong mắt người qua đường, họ càng giống một đôi tình nhân ngọt ngào, không gây ra bất kỳ hoài nghi nào.
Chu Cẩn bỗng chốc nghĩ đến lời nói của Giang Hàn Thanh.
Trong vụ án gϊếŧ người hàng loạt ở Hoài Quang, trên người nạn nhân không có bất kỳ dấu vết chống cự nào. Có thể thấy trước khi chết, các nạn nhân là tự nguyện đưa hung thủ về nhà.
Thích Nghiêm đã chết, hiện tại người đàn ông trên màn hình chỉ là bắt chước theo thủ pháp của hắn. Nhưng tên bắt chước này không hề vụng về, thủ đoạn gây án của hắn cũng không khác so với Thích Nghiêm là mấy.
Tuy nhiên sau khi xem những đoạn video đó, Chu Cẩn nhíu nhíu mày, lập tức phát hiện điểm kỳ lạ.
Cô hỏi: “Không quay được chính diện?”
Bạch Dương bắt đầu phân tích: “Vấn đề chính nằm ở chỗ đó, dường như hắn đã cố tình né tránh camera. Sau khi đưa Trần Hiểu Ngọc lên xe, về cơ bản là không hề quay được gương mặt của người đàn ông đó, biển số xe cũng là giả.”
Chu Cẩn hỏi: “Đã điều tra qua camera ở gần nhà Trần Hiểu Ngọc chưa?”
Bạch Dương trả lời: “Tiểu khu Lệ Thủy là tiểu khu lâu năm, nên camera giám sát không được nhiều lắm. Emi đã tìm qua vài lần, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.”
Chu Cẩn cắn môi dưới, suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói với Bạch Dương: “Đoạn video vừa rồi, phát lại với tốc độ chậm gấp đôi đi.”
Bạch Dương điều chỉnh lại video, Chu Cẩn kéo một cái ghế ngồi xuống, xem đi xem lại đoạn băng ghi hình.
Bạch Dương tranh thủ thời gian rảnh đi rót một cốc nước ấm, sau khi uống thuốc hạ sốt lại tiếp tục ngồi trước màn hình.
Sau khoảng bốn lần xem, Chu Cẩn đột nhiên bảo Bạch Dương bấm dừng lại. Cô chỉ vào một chiếc xe màu đen ở trong góc: “Chiếc xe này.”
Họ quay lưng về phía camera, Trần Hiểu Ngọc và người đàn ông đi về phía chiếc xe đó, vòng qua chiếc xe, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
“Tiếp tục đi.”
Video tiếp tục phát, khoảng hơn 10 phút sau, chiếc xe màu đen này chậm rãi khởi động.
Bạch Dương trố mắt: “Trong xe có người?”
Chu Cẩn đáp: “Có lẽ sẽ tìm được nhật ký hành trình của chiếc xe này, có thể tìm được biển số xe không?”
“Chuyện nhỏ.”
Bạch Dương điều chỉnh khung hình đến một góc độ khác. Sau khi xử lý hình ảnh một chút, biển số xe hiện ra rõ ràng – biển D. 2A523.
Chu Cẩn vỗ vai Bạch Dương: “Hôm nay dừng tại đây được rồi. Cậu hãy gửi biển số xe này cho Triệu Bình để anh ấy đi điều tra.”
Hai tay Bạch Dương nắm chặt lấy Chu Cẩn lắc lắc: “Cuối cùng em cũng hiểu ra, chị chính là Phúc Oa Cẩn Cẩn.”
Chu Cẩn phì cười: “Cút xéo cho tôi.”
Bạch Dương thở dài: “Giọng điệu này giống hệt như đội trưởng Đàm vậy.”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.”
***
Lại là một đêm mất ngủ.
Hơn 7 giờ sáng, Chu Cẩn đến nhà ga đón bố mẹ Trần Hiểu Ngọc, đưa họ đến đồn cảnh sát.
Bác sĩ pháp y mang thi thể tới, Chu Cẩn không bước vào cùng.
Đằng sau cánh cửa dày nặng truyền đến tiếng khóc đến khàn giọng của mẹ Trần Hiểu Ngọc. Bà khóc hết nước mắt, đau khổ mà gào lên “Hiểu Ngọc”, giống như vọng tưởng có thể gọi con gái tỉnh dậy.
Cha của Trần Hiểu Ngọc nghẹn ngào rơi nước mắt, ôm chặt lấy vợ mình. Đôi mắt của ông đầy tơ máu, không dám tin nhìn thi thể đang nằm dưới mảnh vải trắng, rất lâu mới hỏi: “Tại sao lại như vậy? Tại sao?”
“Ai có thể nói cho tôi biết, con gái tôi sao lại trở thành như vậy?!”
Chu Cẩn mím môi, đứng cách xa cửa một chút, tiếng khóc cũng trở nên nhỏ hơn.
Vu Đan cũng ở đó, nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Chu Cẩn, bèn đi đến bên cô hỏi: “Cũng không phải lần đầu gặp, vẫn thấy khó chịu sao?”
Chu Cẩn nói: “Vẫn ổn, chỉ là khiến tôi nhớ tới ba mẹ của mình.”
“Vậy còn cô?” Vu Đan hỏi. Cô ấy muốn nói đến ngày xác nhận thi thể của Chu Xuyên.
Chu Cẩn cười nhẹ, trong lòng tràn đầy chua xót cùng trào phúng: “Cũng giống như bây giờ, tôi không dám đi vào.”
Vu Đan ôm lấy bả vai của Chu Cẩn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nói gì.
Đối mặt với sự sống và cái chết, mọi lời nói đều vô lực.
Vu Đan sẽ tiếp tục đi tìm hiểu thêm về tình hình của cha mẹ Trần Hiểu Ngọc.
Chu Cẩn đi tới phòng tiếp khách, trao đổi một chút về tình huống của hiện trường vụ án cho đội cảnh sát hình sự ở Ninh Viến và Kim Cảng.
Mãi đến giữa trưa, Giang Hàn Thanh mới một mình đến tổ trọng án, tới phòng tiếp khách tìm gặp Chu Cẩn.
Hai đồng chí cảnh sát ở Ninh Viễn và Kim Cảng nghe nói người này là Giang Hàn Thanh, liền nhiệt tình bắt tay chào hỏi với anh.
“Lúc Giang tiên sinh còn ở sở tỉnh đã giúp đội điều tra hình sự Kim Cảng chúng tôi phá án, thật là một trinh sát giỏi! Trước đây chỉ nghe qua chứ chưa được gặp, không ngờ rằng chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
Giang Hàn Thanh lịch sự: “Anh quá khen rồi.”
“Nghe nói hiện tại anh không làm ở sở tỉnh nữa, hiện giờ anh thăng chức ở đâu vậy?”
“Tôi đang giảng dạy ở trường Đại học Khoa học và Công nghệ.”
“Hóa ra không còn làm ở sở tỉnh nữa?” Đối phương có chút tiếc nuối nói: “Anh là người rất có bản lĩnh, đi dạy học thật là chịu thiệt mà.”
“Chưa nói tới có bị thiệt hay không, nhưng công việc hiện tại đang rất tốt.”
Vị cảnh sát hình sự kia cảm thấy lời nói của bản thân có chút quá mực, nhanh chóng cười xòa cho qua chuyện.
Chu Cẩn thấy sắp đến giờ cơm, bèn nói: “Cùng nhau ăn cơm đi? Tôi mời.”
Đối phương vội vàng từ chối: “Không được rồi, hiện giờ tôi đang bị cấp trên giám sát rất nghiêm, còn rất nhiều việc cần xử lý. Lát nữa chúng tôi phải đi đến hiện trường, trên đường đi nhân tiện ăn chút gì đó là được.”
Chu Cẩn cũng không nói gì thêm, sau khi tiễn họ đi, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại cô và Giang Hàn Thanh.
Hai người nhìn nhau trong phút chốc.
Vành tai của Giang Hàn Thanh có chút ửng đỏ, lần đầu tiên ngại ngùng: “Hôm qua có phải anh…..”
Chu Cẩn ngắt lời anh: “Phải.”
“….”
Chu Cẩn cười rộ lên, không trêu chọc anh nữa: “Yên tâm đi, anh là người có tửu lượng tốt nhất mà em từng gặp, một lon là say.”
Giang Hàn Thanh như được đại xá mà thở phào nhẹ nhõm, anh tiến đến dắt tay Chu Cẩn: “Anh đã xem tin nhắn của em rồi.”
“…À!”
Chu Cẩn vừa nghĩ tới, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Giang Hàn Thanh nghiêm túc trả lời: “Đầu hết đau rồi, nước mật ong cũng uống rồi.”
“Thật ra không cần phải báo cáo rõ ràng như vậy đâu.”
“Chu Cẩn.”
Giang Hàn Thanh đột nhiên tiến lại gần Chu Cẩn. Cô theo bản năng lùi về phía sau, nhưng tay cô lại bị anh nắm chặt, Chu Cẩn đành phải dừng bước.
Giang Hàn Thanh cúi đầu nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên em chủ động gửi tin nhắn cho anh.”
Chu Cẩn chớp chớp mắt, không khỏi chột dạ: “Vậy sao?”
“Anh cảm thấy chuyện này cần phải nghiêm túc trả lời em.”
“Biết rồi.” Chu Cẩn thấp giọng, trả lời: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”
Giang Hàn Thanh tựa như nở một nụ cười: “Được.”
***
Bởi vì Chu Cẩn còn có công việc cần phải xử lý, nên hai người vẫn như cũ đến nhà hàng Tứ Xuyên gần đó.
Bây giờ đã quá giờ cơm, trong quán ăn cay Tứ Xuyên không có khách khứa nhiều. Ông chủ và bà chủ đều không ở đây, nhân viên nói bọn họ đã đi du lịch rồi.
Giang Hàn Thanh không thể ăn cay, lúc Chu Cẩn gọi món đặc biệt cố ý gọi vài món thanh đạm một chút. Chọn món xong rồi mà vẫn chưa thấy nhân viên đến, Chu Cẩn đợi một lúc mới thấy A Quyên chậm chạp từ trong đi ra.
Chu Cẩn nhìn thấy cô ấy, cũng không quá để ý, cười cười nói: “Bố mẹ em đi du lịch rồi, để cho em ‘chủ trì đại cuộc’ à?”
Sắc mặt A Quyên hơi trắng bệch, hít hít mũi nói: “Phải, phải.”
Chu Cẩn nhanh chóng gọi xong món, suốt quá trình vẫn thấy A Quyên sụt sịt mũi. Cô có chút lo lắng hỏi: “Cảm cúm sao?”
Giang Hàn Thanh ngẩng đầu.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, A Quyên liếc nhìn anh một cái, ánh mắt hai người giao nhau. A Quyên giật mình, thiếu chút nữa đã bị nhấn chìm vào trong ánh mắt đen láy, sâu không thấy đáy của anh.
Trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi, dường như rất căng thẳng mà trả lời Chu Cẩn: “Đúng vậy.”
Chu Cẩn nhắc nhở cô ấy chú ý sức khỏe, A Quyên nói cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Giang Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy của A Quyên một lúc, sau đó anh đột nhiên đứng dậy, nói với Chu Cẩn: “Đợi anh.”