Truyện Rừng Thép - Chu Cẩn Vs Giang Hàn Thanh

Chương 38


Giang Hàn Thanh phụ trách lái xe, dựa theo lộ trình mà Nghiêm Bân đưa ra thì chưa đầy hai mươi phút bọn họ đã đến một quán lẩu.

Phía trước của quán được trang trí thiên về phong cách cổ điển. Trong thời gian kinh doanh thử, khách hàng được miễn phí rau thêm và nước uống nên quán làm ăn rất phát đạt.

Trong đại sảnh ồn ào tiếng người, gần như chật kín chỗ ngồi, hơi nóng trắng bốc lên hừng hực làm ánh sáng chiếu từ trần nhà xuống trở nên mơ hồ.

Nghiêm Bân đưa họ đến một phòng riêng khá yên tĩnh phía trong góc. Phục vụ vén rèm cửa bước vào, kính cẩn chào quản lý Nghiêm Bân. Nghiêm Bân tự mình gọi món, cuối cùng gọi thêm ba chai bia hơi.

Chu Cẩn nói: “Hai chai là đủ rồi, anh ấy không uống được.”

Nghiêm Bân nhướng mi, cuối cùng dời tầm mắt về phía Giang Hàn Thanh vẫn im lặng nãy giờ, hỏi: “Không uống được, hay là không muốn uống với tôi?”
Giang Hàn Thanh nói: “Tôi lái xe.”

“Được rồi.” Nghiêm Bân giả vờ gật đầu, lại nhìn sang Chu Cẩn, anh ta cười: “Vậy Tiểu Ngũ uống với anh. Có muốn uống rượu trắng không?

Chu Cẩn: “Thôi, bia là được rồi.”

“Hai chai bia.”

Sau khi Nghiêm Bân dặn dò đồ uống xong, người phục vụ liền rời đi. Anh vươn tay giúp Chu Cẩn xé mở bộ dụng cụ ăn, dò hỏi cô: “Thế nào, nơi này của anh ba có được không?”

Chu Cẩn cười: “Cuối cùng thì anh cũng có thể làm được chuyện gì đó nghiêm túc rồi.”

“Xem thường anh à?” Nghiêm Bân thở dài: “Tuy anh không thích học hành, nhưng dù sao anh cũng không ngốc mà.”

Chu Cẩn nói: “Vậy thì chăm chỉ mà làm ăn, lần này không được bỏ cuộc giữa chừng đâu đó.”

Nghe những lời ân cần dặn dò của cô, Nghiêm Bân khẽ hắng giọng: “Bây giờ đến lượt em giáo huấn anh à? Trước đây anh còn cho rằng hai chúng ta là chiến hữu cách mạng, cùng học thói lưu manh, ai nghĩ rằng em lại là “chân nhân bất lộ tướng”, bỏ rơi anh đến Đại học Cảnh sát Kinh Châu để thi.”
“… Em dẫn anh đến lớp học buổi tối, anh không chịu đi, lại ngày ngày đeo đuổi chạy theo sau cô gái nhỏ kia. Bây giờ trách em bỏ rơi anh?”

“Không trách anh được, cô giáo dạy lớp buổi tối không xinh bằng em gái đó.”

Anh ta cười lớn, khoe khoang với cô hồi đó mình đã theo đuổi các nữ sinh như thế nào. Chu Cẩn còn trách móc anh, suốt ngày nhờ cô bao che, dạy cô nói dối rằng anh đến học ở nhà bạn cùng lớp, nhưng thực chất là ra ngoài hẹn hò với bạn gái.

Nghiêm Bân cảm thán: “Sau đó chẳng phải cũng bị phát hiện sao? Mẹ anh còn cầm cán chổi đánh anh từ đầu ngõ đến cuối ngõ.”

Chu Cẩn nhướng mày: “Đúng thế, ba em biết em giúp anh nói dối, cũng lôi em ra đánh luôn.”

Nghiêm Bân không chịu thua: “Em thì khác, có Chu Xuyên bảo vệ, còn chịu đòn thay em. Đến cuối cùng chẳng phải chú Chu cũng không đánh em hay sao? Không ai thương xót anh, bạn gái thì quay lưng và chia tay anh.”
Chu Cẩn vén phần tóc mái vướng víu ra sau tai, nhìn anh cười: “Anh còn nhớ lúc đó anh thất tình, chạy đến tìm em mà khóc lóc, từ nhỏ đến lớn đó là lần đầu tiên em thấy anh khóc.”

Khuỷu tay cô bị chạm nhẹ một cái, cô bèn ngừng lại, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Giang Hàn Thanh.

Anh nói: “Xin lỗi.”

Cô và Giang Hàn Thanh ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở cùng một bên, khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần. Vẻ mặt Giang Hàn Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng không biết sao, Chu Cẩn lại mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực gần như sắc bén xuất hiện.

“Không sao.”

Giọng điệu của cô vội vàng, trong lòng có hơi khó hiểu nhưng lại không nói ra được.

Ánh mắt Chu Cẩn lay động, thoáng nhìn qua mái tóc đen nhánh của anh, gương mặt được nhìn từ góc nghiêng không có một chút dậy sóng, trên cổ còn có một vài vết đỏ lờ mờ.
Thoạt đầu Chu Cẩn còn tự hỏi đây là cái gì, nhưng khi cô nghĩ lại, lập tức nghĩ đến một cảnh tượng mờ ám.

Cô không khỏi ho mạnh.

Nghiêm Bân hỏi cô: “Sao vậy?”

Chu Cẩn che miệng lắc đầu, ho đến nỗi đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua cô đã làm ra chuyện tốt gì. Ngừng lại một lúc, Chu Cẩn nhớ ra vẫn còn chuyện quan trọng nhất chưa nói, liền bảo: “Vẫn chưa chính thức giới thiệu với anh, đây là Giang Hàn Thanh.”

“Anh biết, tiểu thiếu gia trước đây từng ở số nhà 23.” Nghiêm Bân cười: “Nghe Tiểu Ngũ nói, cậu là thầy giáo?

Giang Hàn Thanh: “Phải.”

Nghiêm Bân hỏi tiếp: “Trường nào?”

“Đại học Khoa học và Công nghệ.”

“Ồ, còn là giáo sư đại học cơ đấy?” Nghiêm Bân cười càng bỡn cợt: “Tiểu thiếu gia chính là tiểu thiếu gia mà, thật là không tầm thường chút nào. Tiểu Ngũ, em có vận may gì mà trèo cao tới người ta thế?”
Chu Cẩn khẽ cau mày, nghe giọng điệu của Nghiêm Bân có gì đó không đúng cho lắm. Nhưng cô biết Nghiêm Bân từ nhỏ đã có dáng vẻ cợt nhã này, nói năng không có chừng mực, nhưng thật ra lại không có ác ý.

Cô đang định trả lời thì Giang Hàn Thanh điềm tĩnh mở miệng: “Không phải trèo cao, Chu Cẩn rất tốt.”

Nghiêm Bân cười nhếch mép, rướn người dậy, đưa tay ra như đang trêu chọc, anh ta vò rối mái tóc của Chu Cẩn: “Thật sự không nhìn ra nha đầu thối như em có gì hấp dẫn?”

Đột nhiên Giang Hàn Thanh siết chặt lòng bàn tay.

Chu Cẩn nhanh chóng đẩy tay Nghiêm Bân ra, khách khí nói: “Người lớn cả rồi, còn động tay chân nữa?!”

Cô đang định chống trả thì bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang. Chu Cẩn liếc nhìn màn hình, là một dãy số điện thoại quen thuộc. Cô nhướng mày nói với bọn họ: “Em đi nhận điện thoại.”
Ngay khi Chu Cẩn rời đi, không khí trong phòng ăn bỗng trầm xuống. Trên bàn là nồi nước lẩu đang dần sôi sùng sục.

Nghiêm Bân thu lại nụ cười thoải mái vừa rồi. Anh ta ngả người ra sau, miệng ngậm lấy một điếu thuốc. Lúc bật lửa anh nhìn Giang Hàn Thanh hỏi: “Không để bụng chứ?”

Trên mặt Giang Hàn Thanh không nhìn ra được cảm xúc gì, lạnh lùng nói: “Để bụng.”

“Để bụng thì tốt.” Nghiêm Bân không kiêng nể gì mà châm thuốc, phun ra một hơi khói về phía Giang Hàn Thanh, nói: “Cậu còn nhớ tôi sao?”

Giang Hàn Thanh không trả lời.

Nghiêm Bân nói: “Đã nhiều năm không gặp, nhưng đến bây giờ tôi vẫn ghét cậu như thế.”

Sự chán ghét của trẻ con chưa bao giờ cần bất kỳ lý do chính đáng nào. Ban đầu bởi vì Tưởng Thành đã từng nói một câu “Cậu ta có bệnh” thì Nghiêm Bân càng nhìn Giang Hàn Thanh càng không vừa mắt.
Tưởng Thành không thèm so đo với Giang Hàn Thanh, nhưng Nghiêm Bân lúc nhỏ lại rất nóng tính. Vì không hiểu được sự cảm thông nên anh ta đã làm rất nhiều chuyện không phải lẽ.

Thật ra nghĩ đi nghĩ lại thì Giang Hàn Thanh cũng không có chỗ nào quá khác người. Có điều bây giờ khi đối mặt với anh, Nghiêm Bân cũng không hề cảm thấy áy náy.

Vì Giang Hàn Thanh đã trở thành chồng của Chu Cẩn.

Nếu như sự lựa chọn cuối cùng của Chu Cẩn là một người xa lạ, vậy thì anh ta sẽ không cảm thấy khó chấp nhận, anh sẽ thành tâm gửi lời chúc phúc đến cô. Nhưng đối phương là Giang Hàn Thanh, tận sâu trong đáy lòng Nghiêm Bân luôn có một loại cảm giác kỳ lạ khó tả.

Một sự trùng hợp bất thường.

“Có một câu nói rất hay, ‘chó cắn người thì sẽ không sủa.’ Năm đó ngày nào cậu cũng bám theo Chu Cẩn như một tên biếи ŧɦái, cô ấy đến nhìn còn không thèm liếc cậu lấy một lần, kết quả bây giờ lại kết hôn với cậu…”
Nghiêm Bân nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn chằm chằm vào Giang Hàn Thanh, hỏi tiếp: “Tại sao cậu lại ở bên em ấy? Vì thích, hay là vì không cam lòng?”

Loại người như Giang Hàn Thanh, Nghiêm Bân đã gặp nhiều rồi. Từ nhỏ anh đã quen với việc có được những thứ mình thích dễ như trở bàn tay. Một khi mọi thứ đều suôn sẻ, thì khi gặp một người phụ nữ mà không chinh phục được, sẽ không cam lòng chịu thua.

Đây là tình yêu sao? Chưa chắc đã là như vậy. Trong mắt Nghiêm Bân, chỉ có Tưởng Thành mới thực sự yêu Chu Cẩn.

Giang Hàn Thanh cười nhẹ.

Nghiêm Bân nhíu mày: “Cậu cười cái gì?”

“Nghiêm Bân, tôi và anh không còn là trẻ con nữa, những lời khiêu khích vô vị đó chẳng có tác dụng gì với tôi đâu.”

Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt trong chốc lát đã thay đổi, dường như có một tia sắc bén nham hiểm ẩn nấp bên trong.
Giang Hàn Thanh nhấc tay đẩy gạt tàn về phía Nghiêm Bân. Nghiêm Bân theo bản năng định nhận lấy, nhưng chiếc gạt tàn đã bay tới, bộp một tiếng đập vào xương sườn dưới của anh ta.

Nghiêm Bân đè nén đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hằn học nhìn Giang Hàn Thanh: “Khốn kiếp…”

Anh lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi rất để bụng.”

Nghiêm Bân sững sờ, trong tiềm thức xuất hiện một nỗi sợ.

Anh ta nhớ tới ánh mắt mà Giang Hàn Thanh nhìn anh năm đó – trắng đen rõ ràng. Ngoài sự lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác ra cũng không có thêm bất kỳ loại cảm xúc dư thừa nào.

Trong mắt Giang Hàn Thanh, dường như Nghiêm Bân hắn mới là kẻ vô dụng bị người khác ức hiếp, là một tên phế vật tội nghiệp.

“…”

Nghiêm Bân bị sặc khói thuốc, thở không ra hơi, cầm cái gạt tàn lên, mạnh mẽ bóp chặt đầu thuốc.
Giang Hàn Thanh nói: “Cám ơn.”

Một lúc sau, người phục vụ bưng hai chai bia lên. Nghiêm Bân ngẩng đầu nhấp vài ngụm, cố gắng dập tắt lửa giận, sau đó nói: “Trong mắt của tôi, cậu không thể so được với Tưởng Thành.”

“Anh nghĩ gì về tôi, tôi không quan tâm.”

Nghiêm Bân hừ một tiếng, nói: “Vậy Chu Cẩn thì sao?”

“…”

“Nếu không phải vì bố mẹ em ấy đã có tuổi, trong nhà chỉ còn lại duy nhất một đứa con là em ấy, Chu Cẩn sẽ không tính đến chuyện kết hôn.” Nghiêm Bân nói: “Cậu cũng từng sống ở ngõ Chi Tử, cậu có biết em ấy thích ai không?”

“…”

Giang Hàn Thanh không đáp, sự im lặng của anh khiến Nghiêm Bân dễ dàng đoán được câu trả lời. Anh nâng cốc về phía Giang Hàn Thanh, trên mặt hiện ra nét khinh bỉ, nói: “Chúc cậu một ly, hãy trân trọng em ấy.”

Chu Cẩn gọi điện thoại xong liền quay trở lại phòng riêng. Khi cô mở rèm cửa đúng lúc nhìn thấy Giang Hàn Thanh đang cầm ly bia lên, ngẩng đầu nhấp một hơi cạn sạch.
Ngay lập tức tai anh đỏ bừng, nhưng giọng điệu vẫn giữ sự kiên định, trả lời ngắn gọn: “Nhất định.”

Nghiêm Bân: “…”

Chu Cẩn giật mình, vội đỡ phía sau lưng Giang Hàn Thanh, cô hỏi: “Không phải anh không uống được sao?”

Không biết tại sao đột nhiên Nghiêm Bân bật cười, anh ta gọi Chu Cẩn ngồi xuống: “Có thể uống đó! Tại sao lại bảo không chứ?!”

Anh ta búng tay gọi người phục vụ đến, gọi thêm một chai rượu trắng.

Chu Cẩn không biết Giang Hàn Thanh có chuyện gì vui mà cứ hễ Nghiêm Bân cụng ly với anh, anh đều không từ chối. Rượu cồn cay xè nóng bỏng, một đường thuận theo cổ họng mà trôi xuống dạ dày. Anh cũng chỉ nhíu nhẹ mi tâm, uống hết ly này đến ly khác.

Chu Cẩn ngồi ở bên cạnh anh càng nhìn càng thấy không thích hợp. Thời gian cô chung sống với Giang Hàn Thanh cũng không quá dài nhưng cô biết trước nay anh luôn là một người có chừng mực, một giọt rượu cũng không uống. Lần đầu tiên uống rượu lại uống bạt mạng như vậy, rốt cuộc là làm sao?
Sau đó Chu Cẩn quả thật không chịu nổi nữa, đưa tay giữ chặt ly rượu của anh, lạnh lùng nói: “Không uống nữa, về nhà thôi.”

Cô đứng dậy, đi đến đỡ lấy cánh tay của Giang Hàn Thanh.

Nghiêm Bân sớm đã say mèm, nói chuyện càng không khách khí: “Để hắn uống đi. Không biết tự lượng sức mình, có thể trách ai?”

Thái độ thù địch chán ghét của Nghiêm Bân khó có thể che giấu được, ánh mắt Chu Cẩn nhanh chóng lạnh xuống, chất vấn anh:: “Có phải anh đã nói vớ vẩn gì với anh ấy không?”

Nghiêm Bân nhún vai: “Anh có thể nói gì sao? Chỉ nói một ít chuyện trước đây mà thôi.”

Trước đây còn có thể là chuyện gì? Chỉ có Tưởng Thành.

Chu Cẩn chậm rãi cúi đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghiêm Bân, anh giỏi lắm.”

Nghiêm Bân nghe thấy cô gọi thẳng tên mình, giọng điệu của cô còn hơn cả xa lạ, cứ như anh là kẻ thù của cô vậy. Anh ta vốn đã tức giận, lại có hơi rượu trong người, càng không kìm chế được nữa. Anh ta mắng: “Anh là vì muốn tốt cho em! Chu Cẩn, con mẹ nó em kết hôn với cái loại vô dụng này làm gì thế?!”
“Vì để bố mẹ yên lòng, mà tuỳ ý gả cho hắn?! Hôn nhân là chuyện cả đời, em có hiểu rõ cậu ta không? Em có biết thằng nhóc này là một kẻ biếи ŧɦái không?!”

“Em không hiểu rõ anh ấy.” Tay của Chu Cẩn nhẹ run lên: “Em nghĩ là em hiểu rõ Tưởng Thành, nhưng có ích gì sao? Em còn cho rằng em hiểu anh, nên mới dẫn anh ấy đến làm quen với anh.”

Nghiêm Bân ngẩn người ra: “…”

Chu Cẩn nói tiếp: “Anh nói anh muốn tốt cho em thì có thể nói với em mà. Giang Hàn Thanh không liên quan đến chuyện này, anh đừng có sỉ nhục người khác!”

Nghiêm Bân đỏ bừng mặt, tức giận gầm lên: “Tiểu Ngũ! Chu Cẩn!!!”

***

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.