Truyện Rừng Thép - Chu Cẩn Vs Giang Hàn Thanh

Chương 140


Ánh sáng trắng như tuyết giao thoa nơi mặt hồ tối đen.

Đàm Sử Minh, Bạch Dương và những người khác nhanh chóng vây quanh, ngược chiều với đường sáng phía sau, mọi người đều nhìn thấy Giang Hàn Thanh ôm Chu Cẩn đang hôn mê, từng bước đi tới.

Chu Cẩn tựa vào cánh tay của Giang Hàn Thanh, màu đỏ trên váy rực rỡ dưới trời đêm, cánh tay và bắp chân trần càng thêm trắng bệch do lạnh.

Áo sơ mi của Giang Hàn Thanh cũng trắng như vậy, lúc này đã bị thấm nước, nước chảy đầm đìa từ trên tóc nhỏ xuống, đôi mắt đen kịt.

Dưới màn đêm, trắng đỏ đan xen, sau lưng anh khói lửa vẫn bốc lên ngùn ngụt.

Bạch Dương ngẩn người tháo tai nghe ra, một lúc sau mới định thần lại, đi lên đón bọn họ.

“Nhanh! Nhanh!”

Đàm Sử Minh nhìn sang Chu Cẩn đang hôn mê, vẫy tay gọi nhân viên y tế nhanh chóng mang cáng đến.
Giang Hàn Thanh bế Chu Cẩn lên, Bạch Dương nhìn thấy sắc mặt Giang Hàn Thanh tái nhợt không còn sức sống, lo lắng hỏi anh: “Giáo sư Giang, anh ổn không?”

Đột nhiên, bên hồ truyền đến tiếng la thất thanh. Là giọng nói của một cảnh sát đặc nhiệm trẻ tuổi, cậu ta vừa mới nhảy xuống hồ nước trong hoa viên để tìm kiếm và giải cứu Thích Nghiêm, rất nhanh đã kéo hắn lên khỏi mặt nước.

Vừa đặt hắn xuống đất, Thích Nghiêm đã tự sặc ra hai ngụm nước, rồi bất ngờ vươn tay ra dùng dây siết chặt cổ viên cảnh sát đó.

Dưới sự suy sụp liên tục và kíƈɦ ŧɦíƈɦ của ma túy, tâm trí của Thích Nghiêm trở nên hỗn loạn và điên cuồng.

Các sĩ quan đặc cảnh khác nhanh chóng giương súng lên: “Thả cậu ấy ra!”

Ngay khoảnh khắc này hắn không muốn chạy, cũng không đưa ra bất kỳ điều kiện trao đổi nào, hắn chỉ muốn gϊếŧ người, ở trước mặt rất nhiều cảnh sát mà gϊếŧ chết sinh mạng trẻ trung này trong tay mình.
Giang Hàn Thanh vẫn chưa mất khứu giác nhạy bén, gần như trong một giây, anh liền ngửi thấy được hơi thở của sự nguy hiểm.

Ánh mắt anh lướt nhanh trong đám người, đột nhiên anh nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Thích Chân ở phía sau.

Sau khi ánh mắt Thích Nghiêm cảnh giác quan sát một lượt, hắn nhanh chóng rút ra con dao găm chiến thuật đeo bên người viên cảnh sát nọ, vung tay lên và định ghim vào cổ cậu ta.

Lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gọi đầy đau lòng từ phía xa vọng lại: “A Nghiêm!”

Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, quen đến mức chỉ cần thoáng qua hắn đã có thể biết người đó là ai, nhưng cũng lại quá đỗi xa lạ, lạ đến mức hắn không thể nhớ được lần cuối mà hắn nghe thấy Thích Chân gọi tên mình là khi nào.

Động tác của hắn khựng lại, cánh tay run rẩy, chậm chạp không thể xuống tay.
Thích Chân chuyển máy truyền giọng nói vào tay Giang Hàn Thanh, khẩn cầu: “Cho tôi gặp nó.”

Giang Hàn Thanh mím môi, nghiêng người tránh sang một bên.

Giản Lương dìu Thích Chân qua đó, Đàm Sử Minh yêu cầu họ dừng tại khoảng cách an toàn và không tiến gần thêm nữa.

Thích Chân ngước nhìn xa xăm về phía hắn, bà nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn và khuôn mặt gớm ghiếc biến dạng đằng sau viên cảnh sát đặc nhiệm.

Thích Nghiêm lúc này giống như một con thú hoang đang sắp phát điên.

Thích Chân khàn giọng gọi tên hắn: “A Nghiêm, đừng gϊếŧ người nữa, đừng gϊếŧ người nữa!”

Sự chú ý của Thích Nghiêm nhanh chóng chuyển sang Thích Chân, hắn nhìn bà, bối rối một lúc, sau đó trên khuôn mặt máu me chợt hiện lên ý cười.

“Cuối cùng bà cũng đến gặp tôi rồi.” Thích Nghiêm nói.

Thích Chân hít một hơi và trở nên run rẩy.
Hắn lại hỏi: “Sao muộn vậy rồi mới đến gặp tôi?”

Trong giọng điệu của hắn kèm câu dò hỏi đầy ủy khuất, khiến Thích Chân che mặt, nước mắt bất chợt lăn dài trên má. Xa cách nhiều năm như thế, bà và Thích Nghiêm còn không bằng người xa lạ, Thích Chân không biết phải nói gì với hắn.

Nhưng Thích Nghiêm lại có rất nhiều điều muốn nói với bà.

Hắn túm lấy cổ áo sau của viên cảnh sát trong tay và đẩy về phía trước, vẻ mặt tưởng chừng như một đứa trẻ đang khoe bằng khen ở trường của nó với bố mẹ.

“Tôi làm nhiều chuyện như vậy, bà đã thấy chưa? Bà nhìn những thứ phế vật này đi, chúng đều bị tôi dắt mũi, bà có biết chúng vô dụng như thế nào không?”

Thấy Thích Chân vậy mà lại tỏ ra không hài lòng với mình, Thích Nghiêm nói thêm: “Những năm này, bản thân tôi đã sống rất tốt. Gia nghiệp của Văn Hồng Thịnh bại sản, Văn Lãng chết rồi… nhưng tôi vẫn sống rất tốt.”
Hắn có chút hoảng loạn, lời nói không đầu không đuôi, giống như đang phát điên.

Thích Chân nói: “Đừng như này, A Nghiêm, đừng khiến bản thân sai lầm nối tiếp sai lầm nữa, bỏ dao xuống đi con, bỏ xuống!”

“Được!” Hắn liền đồng ý, thậm chí còn có chút gấp gáp: “Tôi nghe bà, sau này, đợi sau khi tôi ra tù rồi, chúng ta sống cùng nhau, bây giờ tôi có tiền rồi, rất rất nhiều tiền…”

Thích Chân nghe được những lời này, theo bản năng co người lại bên cạnh Giản Lương.

Giản Lương khẽ cau mày, bàn tay nắm lấy bả vai Thích Chân, khẽ vuốt ve hai lần.

Sự rụt rè trong âm thầm của bà giống như giọt nước tràn ly.

Giang Hàn Thanh yên lặng nhìn Thích Nghiêm phía xa.

Trẻ ba tuổi sẽ dùng việc đập phá đồ đạc và la hét để thu hút sự chú ý của cha mẹ chúng.

Thích Nghiêm đã phạm tội gϊếŧ người hàng loạt khi còn là một thiếu niên, đó chính là cách mà hắn “la hét”, cố tình xử lý thi thể theo nghi thức hóa, ngoài việc tự làm hài lòng bản thân ra, còn có một mục đích vô cùng đơn giản……
Thu hút sự chú ý của Thích Chân.

Hắn muốn Thích Chân mang cảm giác tội lỗi mãi mãi vì đã ruồng bỏ hắn, hy vọng dưới sự thúc ép của cảm giác tội lỗi đó, Thích Chân sẽ hối hận vì đã bỏ rơi hắn và lại đón hắn về bên cạnh để nuôi dưỡng thật tốt.

Từ trước đến nay, tận sâu nơi đáy lòng hắn luôn có một ao ước như vậy.

Tuy nhiên, bước chân dè chừng của Thích Chân hoàn toàn chứng minh mong ước đó của hắn chẳng qua chỉ là một ảo tưởng vô ích.

Máu nóng sôi trào trong người chợt nguội lạnh, ngay cả phút giây trước, hắn còn chưa rơi vào tuyệt vọng tột cùng như thế này.

Thích Nghiêm cúi đầu, vết đâm sâu hoắm nơi hốc mắt là bóng mờ, không có băng gạc, vết thương trên mắt phải càng lộ ra ngày một rõ hơn.

Trong lúc im lặng hồi lâu, đột nhiên hắn bật cười vài tiếng, như đang tự nói chuyện với chính mình.
“Thực ra, tôi nên gϊếŧ bà mới phải.”

Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, hắn đẩy viên cảnh sát đặc cảnh lên phía trước và nhìn thẳng vào Thích Chân.

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt trái.

“Đúng vậy, ông ta nói không sai. Ngay từ đầu, tôi nên gϊếŧ bà!” Thích Nghiêm giơ con dao găm lên, mũi dao chĩa vào Thích Chân, từng bước nhào về phía bà: “Tôi nên gϊếŧ bà, Thích Chân!”

“Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!”

Đoàng!

Đạn từ trên cao xuyên thủng không trung, âm thanh bắn độc đáo của súng bắn tỉa vang vọng trên bầu trời.

Phát bắn này có độ chính xác tuyệt đối và trực tiếp xuyên qua chân Thích Nghiêm.

Hắn lập tức khuỵu gối và quỳ xuống, máu ở vết thương do đạn bắn thoáng chốc tuôn ra ầm ầm.

Trái tim Thích Chân chấn động vì tiếng súng, nếu không phải có Giản Lương dìu đỡ, bà gần như đã ngã quỵ.
“A Nghiêm!”

Bà muốn đến đó, nhưng Giản Lương ôm chặt lấy bà: “Nguy hiểm, đừng đi!”

Thích Nghiêm không biết đau, ánh mắt không hề rời khỏi Thích Chân, nâng dao găm tiếp tục đi về phía bà.

“Gϊếŧ bà, gϊếŧ bà…”

Tay phải Giang Hàn Thanh giấu đằng sau, nghiêm mặt quan sát mọi thứ trước mắt, như đang chờ đợi điều gì đó.

Sau đó, đoàng đoàng đoàng——!

Cảnh sát đặc nhiệm đã bắn liên tiếp ba phát súng, tất cả đều trúng người Thích Nghiêm.

Viên đạn xuyên qua cơ thể hắn, máu bắn tung tóe, cuối cùng cũng chặn đứng được bước chân của Thích Nghiêm.

Vào giây phút cuối đời, hắn muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt của Thích Chân, nhưng hắn chỉ nhìn thấy vẻ kinh hãi trên gương mặt bà, tàn nhẫn làm sao, đây là phản ứng thường thấy khi chứng kiến cái chết của một người xa lạ.
Cũng không biết vì sao, ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn đã nghĩ đến Văn Hồng Thịnh.

Năm năm trước, khi nghe tin Văn Lãng bị cảnh sát bắn chết, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm lộ ra vẻ bi thương cực độ, lúc lâu sau, Văn Hồng Thịnh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời xanh, kìm nén những giọt nước mắt.

Ông ta ôm lấy vòng ngực quặn thắt, quay người đi xuống nhà, nhưng không ngờ lại bước hụt, cả người ngã lăn xuống từ trên tầng cao.

Văn Hồng Thịnh chết vì đau buồn.

Hắn không thể không hận Văn Lãng, cũng không thể không ghét bỏ tất cả những con người tầm thường trên thế giới này.

Cái chết của họ, đều được tiễn đưa với đầy hoa và nước mắt, nhưng mạng sống của hắn lại chìm trong đêm dài, đến phút cuối đời trước khi chết, hắn cũng không thể nhìn thấy biểu cảm đau buồn tuyệt vọng vì hắn trên khuôn mặt của Thích Chân.
Hắn chỉ nghe thấy một bản piano, chơi sai nốt nhạc, nhưng lại vô cùng vui tươi, như đến từ không gian và thời gian mà vọng lại bên tai hắn.

Ở phía xa, dường như có ánh sáng.

Thích Chân đang ngồi trước cây đàn piano cũ mèm, đang chơi nhạc, trong khi anh trai hắn đứng bên cạnh và yên lặng lắng nghe.

Hai người họ cùng quay lại và mỉm cười dịu dàng với hắn.

Họ hỏi: “Về rồi đấy à, A Nghiêm?”

Thích Nghiêm muốn đi tới đó, mới vừa tiến được một bước, hai chân liền khụy xuống, sau đó đột nhiên nhào về phía trước, nặng nề ngã xuống đất.

Đèn xanh đỏ luân phiên nhấp nháy, người của đội đặc cảnh dần vây tới, một trong số họ ngồi xổm xuống để kiểm tra thi thể của Thích Nghiêm, quay đầu báo cáo, xác nhận đã tử vong.

Trong đêm tối dài dằng dặc, gió lạnh gào thét.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.