Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Chương 30


Vì Bảo bị thương nên bây giờ Thành mặc nhiên trở thành bạn nhảy của Hương. Thành dù rất mến Hương nhưng anh biết bản thân không thể chen chân vào trái tim cô. Chỉ đành lặng thầm ngưỡng mộ cô mà thôi.

Hương còn khoảng một tuần để chuẩn bị cho đêm chung kết. Ngoài giờ học văn hóa trên trường, hầu hết thời gian còn lại trong ngày cô đều ở phòng tập.

Hương ngồi thẫn thờ, kê cằm lên đầu gối. Trong đầu luẩn quẩn mãi hình ảnh sáng nay gặp Bảo và Minh Anh trên thư viện. Bảo vừa được xuất viện, từ lúc quen với Minh Anh thì cả hai dính lấy nhau như hình với bóng. Bảo không nhắn tin cho cô nữa, không cả mua đồ ăn. Hai người gặp nhau cũng chào đôi ba câu lạnh nhạt rồi đi. 

Cảm giác này thật giống với ngày xưa, ngày cô từ bỏ tình yêu của Bảo. Ngày mà Bảo chọn My và bỏ rơi cô. 

– Em đâu có sốt. Sao mặt cứ nhợt nhạt vậy? – Thành áp tay lên trán Hương kiểm tra.

Hương giật mình ngồi thẳng dậy. Làm như mình chẳng có chuyện gì buồn. 

– Anh nói gì vậy chứ! Em rất khỏe mà. 

Cô tháo giày tập và nói:

– Hôm nay em có việc bận. Mình nghỉ tập sớm anh nhé?

Trước sự tò mò của Thành, Hương vẫn mặc kệ mà bước đi.

***

Mười một giờ đêm, đường phố vẫn lạnh như mọi khi. Nhưng có thể vì giờ đây Hương phải về nhà một mình nên cảm giác lạnh lẽo đã tăng lên. Như một thói quen, cô dừng chân lại ở trạm xe buýt mà Bảo vẫn thường chờ. Cô rút điện thoại ra xem, chẳng có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của ai cả.

Thế giới xung quanh cô yên lặng và cô độc đến mức này ư? Đã lâu lắm rồi cô không có thời gian ngẩng đầu nhìn cuộc đời quanh mình. Cô chỉ biết cặm cụi tiến về phía trước. Bên tai là những lời động viên của Bảo, trong tim là niềm tin yêu mãnh liệt đối với Đức. 

Nếu không có hai người họ, không biết Hương có động lực đi đến ngày hôm nay không?

Cuộc sống cô khó khăn đến thế. Đến ngày cô sắp đi thi đại học cha vẫn còn đánh cô một trận lên bờ xuống ruộng. Ngày cô đi thi và cả ngày nhập học thật may đã gặp được Bảo. Một cô gái nhỏ bé lạ nước lạ cái trơ trọi giữa một thành phố không một ai thân thích đã rất hạnh phúc khi có một người bạn đồng hương là Bảo.

Lại là Bảo, cậu ấy kiếp trước chắc đã nợ Hương, nên kiếp này mới phải chịu khổ theo cô suốt chín năm. 

Hương thấy ướt lạnh đôi gò má liền đưa hai tay lau sạch. Chuyện tình cảm của cô và Bảo nếu kể ra thì nhất định sẽ phải dài như tiểu thuyết. Nhưng giờ Bảo đã chọn được bến đỗ của mình rồi. Cuốn tiểu thuyết viết về cô và Bảo cũng nên kết thúc đi thôi.

Bây giờ Hương chỉ còn đợi kết cục chuyện tình của Đức nữa thôi. Phải chăng vì cách biệt tuổi tác nên cô không thể hiểu nổi cách yêu đương của người trưởng thành. Có lẽ khi trưởng thành người ta sẽ yêu nhau hời hợt như vậy. Người ta sẽ không nhắn tin và gọi điện thường xuyên cho nhau nữa. Những lời yêu thương nói với nhau cũng ít dần. 

Có phải tình yêu của những người trưởng thành với nhau đều có những khoảng trống riêng tư. Nhiều lúc riêng tư đến mức nếu không ai ngỏ lời trước thì cũng chẳng có ai muốn được ôm hôn, muốn được chia sẻ.

Nếu tình yêu của tuổi trưởng thành là như vậy, Hương sẽ cố gắng đợi thêm một chút nữa. Đợi Đức không còn bận, đợi anh nhớ đến cô. Đợi anh có thời gian ngoảnh đầu và ôm chặt lấy vai cô như ngày xưa.

***
Chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm thi chung kết. Thành muốn giúp Hương giải tỏa căng thẳng nên rủ cô cùng bạn bè đi ăn tối. Bữa tối không thể thiếu mặt Bảo và Minh Anh.

Hương có uống một chút bia. Trong người cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi rửa mặt rồi ra bên ngoài hành lang của quán để hóng gió. Không ngờ vừa bước ra lại chạm mặt Bảo. Cậu ấy đang đưa điếu thuốc lên môi hút. 

Từ trước đến nay Hương chưa bao giờ thấy anh hút thuốc. Vì vậy cô vô cùng sốc, không kiêng nể gì chạy tới giật điếu thuốc trên tay anh và quăng ra xa.

Bảo phát cáu, quát cô:

– Bà điên rồi à!

Anh nhả làn khói còn ngậm dở trong miệng ra. Ánh mắt nhìn Hương tỏ rõ ý giận. Hương mắng:

– Ông làm sao đấy? Tự nhiên hôm nay lại hút thuốc. Ai dạy cho ông hút thuốc thế hả?

Bảo nhếch mép cười, coi thường Hương đang lo chuyện bao đồng:

– Tôi thích thì tôi hút, việc gì phải ai dạy.

– Chẳng tốt đẹp gì cả. Có phải Minh Anh cho phép ông hút không? Tôi sẽ đi nói với con bé…

Hương định bỏ đi thì bị Bảo nắm tay giữ lại. Kéo mạnh một cái cô đã đứng sát vào chân Bảo. Anh bước lên một bước và dí sát cô vào vách tường. Hương tức giận dùng tay còn lại định đánh Bảo nhưng cũng bị anh khóa lại. 

– Tại sao cứ phải quan tâm tôi thế? Bà thích tôi à?

Hương đỏ bừng mặt, có lẽ một phần là do hơi bia mà nên. Cô trừng mắt nhìn Bảo, mắt đỏ ngầu tức giận. Bảo cười khẩy, vẻ mặt anh trong không gian nửa tối nửa sáng của hành lang khuất hiện lên một nét hư hỏng. 

Bảo định hôn Hương, Hương biết được liền nhắm nghiền mắt và né đi. Bảo không chạm môi vào da Hương, chỉ để một hơi thở nhẹ sượt qua má cô. Anh thì thầm:

– Không thích tôi? Không thích thì đừng tỏ ra quan tâm tôi như người yêu nữa đi. Bà cứ như vậy, tôi thấy rất đáng ghét. Rất giả tạo, rất ích kỉ. Bà là kẻ bắt cá hai tay à? Thằng nào bà cũng muốn nắm lấy chứ không muốn buông à?

Thật không ngờ Bảo lại có thể nói những lời sỉ nhục Hương như vậy. Hương quay mặt nhìn thẳng vào mắt Bảo. Môi run lên, trái tim cô gần như vỡ tan khi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Bảo:

– Cậu dám nói với tôi thế à?

Bảo buông cô ra, bước về sau một bước rồi cười. 

– Bà không xứng đáng để tôi tôn trọng.

Hương liên tiếp bị đả kích, trái tim cô liên tục bị Bảo giáng xuống những lời nặng nề, đau đến không thở nổi. Bảo bỏ vào trong, mặc kệ Hương ôm lấy ngực, nước mắt không ngừng tuôn chảy.

Ban đầu Hương khóc vì giận Bảo, nhưng sau cùng lại khóc vì tự thấy bản thân có lỗi. Vì sao cô cứ phải lưỡng lự, phải quan tâm đến Bảo làm gì cơ chứ. Cậu ấy có lẽ cũng như cô, khổ sở phải lựa chọn ở lại hay chia tay. Cậu ấy cũng như cô, theo đuổi một người quá hời hợt với tình cảm của mình. 

Bảo cũng là người bị hại. Cô biết đau, còn cậu ấy thì không biết sao?

Hương trở về bàn ăn với đôi mắt đỏ au. Mặc dù cô vẫn tươi cười trò chuyện với tất cả, nhưng làm sao giấu được ánh mắt buồn bã vừa mới khóc kia được.

Nghe giọng điệu ấy Hương cũng đủ hiểu rằng Bảo cũng chẳng tha thiết gì việc tới xem Hương biểu diễn.  Con người ta lật mặt cũng nhanh quá. Mới hôm qua thôi còn săn đón yêu thương người ta, quay lưng một cái đã lạnh nhạt phũ phàng. Hương có lúc đã nghĩ rằng dù cho ai đó có bỏ mặc Hương thì khi quay lưng lại cô vẫn còn có Bảo đứng chờ mình. Nhưng cô đã nhầm, trên đời này làm gì có ai chung tình đến thế. Làm gì có ai không thay đổi, làm gì có ai một lòng một dạ từ đầu tới cuối chỉ yêu một người.  Chẳng ai có đủ kiên nhẫn chịu đựng sự hững hờ của chúng ta, kiên trì chờ đến lúc chúng ta quay lưng nhìn họ đâu. Xin đừng trông chờ một chỗ dựa từ một người dưng. Vì vậy, một là bản thân phải kiên quyết bước về phía trước để đến với người mình yêu. Hai là hãy quay lưng lại và nắm lấy tay người đang yêu mình.  Và lựa chọn của Hương chính là liều mình tiến về phía trước. Một là có tất cả, hai là mất tất cả để làm lại từ đầu. Thời điểm này là rất phù hợp để cô quyết định cái kết cho tình đơn phương hơn ba năm của mình. 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.