Truyện Gả Vào Hào Môn - Hồng Trần Trâm

Chương 8


Chương 8: Tự sát không thành

 

 

Tối hôm đó, Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên hành hạ một cách không thương tiếc.

Hắn cứ trực tiếp lao vào người cô, không màn dạo đầu, không một chút ân cần, không hề thương hoa tiếc ngọc.

Tối hôm đó, Trác Du Hiên mạnh bạo, thô lỗ tiến vào bên trong.

Thẩm Quân Dao tuy hôn mê nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được từ dưới hạ thân của mình truyền đến một cái cảm giác cực kỳ đau đớn, xuyên qua cơ thể.

Như bị xé rách cả thân thể ra vậy.

Trong cơn mê man, từ khoé miệng của Thẩm Quân Dao phát ra những tiếng rên rỉ, nhưng lại cực kỳ đau đớn.

Trác Du Hiên nào để tâm đến điều đó, hắn ta vẫn tiếp tục mặc cho người con gái ở dưới thân hản đang chịu những đau đớn mà hắn gây ra.

Thẩm Quân Dao càng thấy đâu, càng làm cho Trác Du Hiên cảm thấy sung sướng, vui mừng.

Càng như vậy, động tác dưới thân của hắn lại càng mạnh hơn.

Trác Du Hiên chẳng thèm liếc nhìn người con gái ấy, hắn mạnh bạo lật cả người cô lại, tiếp tục công việc của mình.

Thẩm Quân Dao trong cơn mơ hồ chỉ cảm thấy cả người mình bị ai đó xoay lại, nhưng cô không thể mở được mắt, cả người như bị rút cạn hết sức lực.

Nhưng Trác Du Hiên không thể không thừa nhận rắng, Thấm Quân Dao mang lại cho hắn một cái cảm giác dục tiên dục tử, chưa người phụ nữ nào có thể mang lại cho hắn.

Cảm giác ở dưới thân chặt khít như muốn cần đứt hắn khiến hẳn ra vào khó khăn nhưng lại khiến hắn sung sướng vô cùng.

Trác Du Hiên liên tục đòi hỏi, mặc cho Thẩm Quân Dao vẫn còn đang mê man.

Hơn nữa, tác dụng của thuốc vẫn còn rất mạnh, dưới ánh nến mập mờ, Trác Du Hiên nhìn thấy thân thể của người con gái hồng hào, càng kích thích hẳn, khiến cho dục vọng của hẳn ngày một tăng cao hơn.

Ngoài trời kia, bóng tối đã bao phủ khắp cả thành phố này.

Không hiểu sao, tối nay, trời đổ mưa rất to.

Từng hạt mưa nặng nề rơi xuống hoà vào nền đất lạnh lão kia.

Tiếng mưa rơi lộp độp lệp độp giữa cả một không gian yên tĩnh, chúng liên tục rơi xuống đất, hiên nhà khiến cho bầu không khí tĩnh lặng hoàn toàn bị phá vỡ.

Những hạt mưa trắng xoá rơi xuống đất trong màn đêm u tối, lạnh lẽo kia, khiến người ta cảm nhận được một khung cảnh cực kỳ là ảm đạm.

Từng hạt mưa trắng xoá, nặng nề hệt như tâm tư của một người con gái mang tên Thẩm Quân Dao kia.

Đau đớn, sợ hãi, buôn bã, hoảng loạn đang bị chính người chông của mình hành hạ kia nhưng bản thân lại không hề hay biết.

Mặc kệ trời có mưa to thể nào ở bên ngoài, trong một căn phòng có ánh sáng duy nhất tại một toà nhà cao tầng kia, người con trai kia không ngừng ra vào một cách mạnh bạo khiến cho người con gái dưới thân mình khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Những tiếng thở dõc, những âm thanh ái muội, cùng mùi vị của trận hoan ái hoà vào nhau.

Từng giọt mồ hôi trên gương mặt của Trác Du Hiên nhỏ xuông grap giường, nhưng sức lực của hẳn ta vẫn còn rất sung, báo hiệu trận hoan ái này rất lâu sau mới có thể kết thúc.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Trác Du Hiên quá thô bạo.

Hắn hành hạ Thẩm Quân Dao, ép buộc cô cùng hắn hoan ái hết ba ngày ba đêm, hản mới bỏ qua cho người phụ nữ này.

Trác Du Hiên chỉ biết nghĩ tới bản thân mình, không hề suy nghĩ cho sức khỏe của người con gái ấy.

Cũng đúng thôi, ba ngày đó, Trác Du Hiên hắn cũng chỉ coi Thẩm Quân Dao cô là một công cụ để cho hắn thoả sức phát tiết, thoả sức giải toả ham muốn của bản thân mình.

Sau khi giải quyết nhu cầu, hắn lập tức quăng người phụ nữ đó qua một bên, một cái liếc mắt hắn cũng chẳng thèm nhìn.

Mặt trời lúc này cũng đã ló rạng, cả thành phổ như sáng bừng lên.

Từng tia nắng ấm xuyên qua lớp màn che, len lỏi rải khắp cả căn phòng.

Dưới nên nhà, quân áo rải rác một cách hỗn độn.

Chiếc váy cưới màu trắng kia đã bị xé nát thành từng mảnh lúc nào không hay, những mảnh vụn của nó rải rác khắp mọi nơi trong căn phòng.

Trác Du Hiên đã tỉnh từ lúc nào không hay.

Hắn xuống giường, vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo gọn gàng.

Ba ngày, Trác Du Hiên đã cùng Thẩm Quân Dao ba ngày ba đêm, nhưng hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi.

Ngược lại, tinh thần của hắn lại cực kì là thoải mái.

Nhưng Trác Du Hiên lại không hề liếc mắt một cái nhìn người con gái đang nằm hôn mê trên chiếc giường kia.

Ba ngày, Thẩm Quân Dao đã ngủ như vậy ba ngày, chưa hề mở mắt một lần nào, mặc thân thể của cô bị Trác Du Hiên dày vò đến mức chết đi sống lại.

Trác Du Hiên không thể không thừa nhận răng, tuy Thẩm Quân Dao đã gây ra một cái tội vô cùng to lớn với Trác Du Hiên hắn, nhưng thân thể của người con gái này lại hoàn toàn rất phù hợp với hắn.

Trác Du Hiên thích cái cảm giác chặt khít khi ở trong cơ thể của Thẩm Quân Dao, thích cái cảm giác vách tường non kia bao lấy hắn.

Trác Du Hiên hơi nhếch môi, Thẩm Quân Dao, nếu cô đã khiến tôi mất đi Sơ Vũ, thì cô hãy ở lại mà thay thế cái vị trí của cô ấy đi.

Làm một Trác phu nhân hữu danh vô thực.

Làm một công cụ thoả mãn nhu cầu, phát tiết của Trác Du Hiên tôi đi, cho đến khi tôi tìm được chị gái của cô, Thẩm Sơ Vũ trở về.

Trác Du Hiên lạnh lùng bước đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn tiện tay tạo nên một tiếng “râm”khi đóng cửa.

Trác Du Hiên vốn dĩ chẳng thèm để tâm đến Thẩm Quân Dao đang mê man vì tác dụng của loại thuốc kia.

Thẩm Quân Dao vẫn hôn mê nằm đó, mãi cho tới khi mặt trời đã lên trên cao, những tia nắng gắt chiếu vào khuôn mặt của Thẩm Quân Dao khiến cô khó khăn mở mắt.

Mắt cô nặng trĩu mãi mới có thể mở được ra, trước mắt cô mờ mờ, dần dần mới có thể nhìn rõ được đây là ở đâu? Nơi nào? Lúc này đã là gần mười một giờ chưa rồi.

Thẩm Quân Dao đưa tay lên trán, che đi ánh sáng của ánh mặt trời đang chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của mình kia.

Thẩm Quân Dao từ từ ngồi dậy, cả người của cô nặng nề như bị một thứ gì đó đè lên vậy.

Khó khăn ngôi dậy, đột nhiên,dưới thân của Thấm Quân Dao cô truyền đến một cảm giác cực kỳ đau đớn, cứ như bị xé rách ra vậy.

Thẩm Quân Dao đưa tay xoa mi tâm để bản thân của mình trở nên tỉnh táo hơn.

Chiếc váy cưới bị xé rách thành từng mảnh vụn rải rác khắp nơi trên sàn nhà kia khiến cho Thẩm Quân Dao cực kỳ hoảng sợ.

Nhìn xuống bản thân của mình, không một mảnh vải che thân.

Nhìn sang tấm lịch để trên chiếc hộp tủ đựng đồ kia, đã ba ngày trôi qua rồi.

Thẩm Quân Dao tự hỏi mình đã ngủ suốt ba ngày kia sao? Ký ức của cô lúc này hoàn toàn là một mảnh mơ hồ.

Thẩm Quân Dao đứng dậy, cô thấy chân mình mềm nhũn ra, phía dưới đau đớn một cách cực kì kinh khủng.

Khó khăn bước đến chiếc gương được đặt trên chiếc bàn trang điểm đã được chuẩn bị sẵn ở kia.

Thẩm Quân Dao hơi nhíu mày, cô lặng lẽ ngảm bản thân mình trong chiếc gương kia.

Cả thân thể của cô, cả thân thể của Thẩm Quân Dao cô, chẳng chịt là những vết bầm tím trên người của cô.

Thân thể đau nhức, gương mặt gầy gò kia nhìn không khỏi sót xa.

Thẩm Quân Dao bỗng nhiên bật cười lớn mang theo vài phần chua chát.

Cô cười, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ra, rơi lã chã, khiến gương mặt của cô ướt đẫm nước mắt.

Thẩm Quân Dao nhìn đoá hoa màu đỏ đang nở rộ trên chiếc grap giường trắng tỉnh kia, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống.

Trinh tiết của cô, sự trong sạch của Thẩm Quân Dao cô giữ gìn bao nhiêu năm qua mất hết rồi, thật sự mất hết rồi! Ký ức của cô mơ hồ, cô nhớ, có một người đàn ông liên tục đòi hỏi cô suốt ba ngày qua, không ngừng nghỉ.

Cô không nhìn rõ người đó là ai, nhưng chắc chắn không phải là Trác Du Hiên.

Trác Du Hiên từng nói rằng, vì ký kết được hợp đồng, hắn không ngần ngại đem Thẩm Quân Dao cô tặng cho một người đàn ông khác.

Trái tim của Thẩm Quân Dao cô lúc này lại một lần nữa vỡ vụn thành từng mảnh.

Cả người của cô vô lực ngã xuống sàn nhà một cách đau đớn, đôi mắt bỗng trở nên vô hồn.

Đau, không phải là ở thể xác.

Mà đau là ở bên trong kìa! Lòng của Thẩm Quân Dao cô đau như hàng vạn con dao cứa vào đó, tạo thành những vết thương, khiến chúng rỉ máu ra.

Trác Du Hiên, tại sao chứ? Có sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao anh lại dùng cách này để trả thù em? Em đã làm gì sai chứ, em vốn không hề làm gì có lỗi với anh, tại sao anh lại không hề tin lời em nói? Nếu vậy, tại sao anh không giết chết em luôn đi, để em sống trên đời này làm gì nữa? Thẩm Quân Dao cô, đã không còn gì để mất nữa rồi! Thấm Quân Dao cứ vô hồn ngồi trên nền đất lạnh lẽo đó, cứ như một con búp bê rách nát thành từng mảnh.

Nếu đã như vậy, Thẩm Quân Dao cô còn sống trên đời để làm cái gì nữa? Cô, có còn gì để mất nữa đâu.

Cha mẹ bỏ rơi, ngay cả người mà mình yêu thương nhất cũng làm ra chuyện như vậy, thế thì cô chết đi cho rồi.

Cô không muốn chịu thêm bất cứ sự tổn thương, đau khổ nào nữa.

Những mảnh thuỷ tính từ những chiếc ly mấy hôm trước bị Trác Du Hiên đập vỡ vẫn nằm ở trên sàn nhà kia.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.