Chương 4: Bỏ thuốc
“Giết cô? Như vậy là quá dễ dàng cho cô rồi.
Tôi có một cách khiến cô sống không bằng chết kìa”
Trác Du Hiên buông người Thấm Quân Dao ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp, không một chút huyết sắc kia của cô gái.
Đôi môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Những lời của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao nghe thấy không sót một chữ nào.
Đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, đáy lòng dâng lên một nỗi chua xót cực điểm.
Trác Du Hiên, anh hận em đến như vậy ư? Hận đến mức chỉ muốn hành hạ em, đến chết anh cũng không muốn cho em chết yên ổn? Nhưng em thật sự không có lỗi với anh Trác Du Hiên, em thật sự không ép chị Sơ Vũ bỏ đi.
Tại sao anh lại không tin tưởng em? Một chút cũng không thể? Rốt cuộc em đã làm gì sai chứ? Làm ơn, đừng hành hạ em nữa, em thật sự không thể chịu đựng được.
Anh như vậy thì cứ giết chết em đi, đừng để em sống nữa Trác Du Hiên.
Sống không bằng chết? Trác Du Hiên, anh định làm gì em? Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đó là Trác Du Hiên, là người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu nhất trên đời.
Khuôn mặt Trác Du Hiên tuy đang tức giận nhưng lại không kém phần tuấn mỹ, thật khiến cho người ta phải rung động.
Nhưng người đàn ông này thật là tàn nhẫn.
Trác Du Hiên vì căm hận Thẩm Quân Dao mà hẳn có thể làm ra bất cứ loại chuyện gì.
Đôi môi cô mấp máy, trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn ướt đâm bởi nước mắt.
Lớp trang điểm nhoè đi, thanh âm phát ra từ miệng cô dường như rất nhỏ, chỉ có một vài người đứng gần đó mới có thể nghe thấy được.
“Trác Du Hiên, anh muốn làm gì?”
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, sâu trong đôi mắt kia lộ ra những tia khinh bỉ.
Khoé môi hắn nhếch lên, liếc nhìn người con gái đang co do lại một chỗ kia một cái rồi lập tức quay đi.
Trác Du Hiên cảm thấy kinh tởm khi nhìn thấy người phụ nữ này, hản chỉ muốn cô ta cút khỏi tâm mắt mình mà thôi.
Trác Du Hiên thà bị mù cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này thêm một chút nữa.
“Làm gì? Một lát nữa cô sẽ biết thôi.Không cần phải vội vàng như vậy làm gì?”
Hẳn cười một cách tà mị, cánh tay khẽ vân ve khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Quân Dao.
Đôi mắt hiện lên một †ia nguy hiểm đến đáng sợ khiến cả người Thẩm Quân Dao cô lạnh toát, hai bả vai bỗng chốc run lên bần bật.
Nụ cười tà mị ấy, tuy trên gương mặt của Trác Du Hiên vẫn còn nở nụ cười nhưng khí thể toát ra từ người hắn khiến cho người ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trác Du Hiên xoay người lại, bước đến bên hộp tủ đựng đồ.
Hản kéo một ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc lọ màu trắng có chứa một thứ dung dịch gì đó.
Trác Du Hiên cầm cái lọ nhỏ đấy đến bên chỗ chiếc bàn, nơi mà chai rượu vang đang được đặt ở đó.
Rót rượu ra chiếc ly thuỷ tỉnh còn lại trên bàn, ly rượu giao bôi đêm tân hôn sóng sánh trong chiếc ly đang được đặt ở trên cánh tay của Trác Du Hiên.
Hắn mở nắp của chiếc lọ nhỏ kia ra, Trác Du Hiên hơi nghiêng lọ, làm thứ chất màu trắng kia từ từ hoà vào ly rượu vang màu đỏ đang sóng sánh trong ly kia.
Trác Du Hiên khẽ lắc lắc ly rượu trong tay mình, khiến cho chất lỏng kia hoà tan vào trong ly rượu.
Sau đó, Trác Du Hiên ung dung cầm ly rượu mà từ từ bước tới chỗ của Thẩm Quân Dao.
Vừa đi, Trác Du Hiên vừa thưởng thức vẻ mặt trắng bệch, cực kỳ sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao.
Nhận thấy có điều bất thường, theo bản năng, Thẩm Quân Dao cứ giật lùi vẽ phía sau.
Nhưng Trác Du Hiên không vì thế mà dừng bước.
Hắn vẫn cứ tiếp tục bước đi đến chỗ người con gái đang hoảng sợ đến tột độ kia.
Thẩm Quân Dao cứ lùi mãi, lùi mãi về phía sau, cho tới khi lưng của bản thân mình đập mạnh vào bức tường phía sau.
Thẩm Quân Dao nhăn mặt vì đau đớn, biết bản thân đã không thể lùi lại được nữa.
Người đàn ông thì vẫn cứ tiếp tục bước đến chỗ của cô.
Cô đưa hai tay ôm lấy bản thân mình như muốn phòng vệ.
Bước chân của người đàn ông dừng lại.
Cặp mắt sáng như chim ưng kia nhìn chăm chắm trên người cô gái nhỏ đang cực kỳ sợ hãi, cả người đang run lên bần bật kia.
Dường như cô gái muốn chạy trốn nhưng không thể thoát khỏi tay người đàn ông kia.
Đôi môi của Trác Du Hiên nhếch lên, khuôn mặt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng như băng kia, giọng nói trầm ổn như mọi việc đều nằm trong suy đoán của hẳn.
“Sao nào, không chạy được nữa à vợ yêu?”
Không có tiếng đáp lại, Trác Du Hiên ngồi xổm xuống, trên tay vẫn giữ ly rượu vang.
Hản dùng cánh tay còn lại của mình nâng khuôn mặt đang cúi gằm xuống đất kia của Thẩm Quân Dao lên, đối diện trực tiếp với hẳn.
Thẩm Quân Dao trong lòng đang cực kỳ sợ hãi, hai bên vai run lên cầm cập, cô đưa đôi mắt long lanh kia nhìn người đàn ông mà cô yêu nhất nhưng cũng rất tàn độc này, Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Làm ơn, xin anh, xin anh buông tha cho em đi! Em thật sự không tài nào chịu nổi nữa rồi.
Em cầu xin anh, thả cho em đi đi.
Mặc kệ người con gái nức nở thế nào, Trác Du Hiên vẫn bỏ ngoài tai không hề quan tâm đến.
Hản đưa cánh tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia của cô, giọng nói phát ra mang đầy sự lạnh giá như băng vậy.
Khoé môi Trác Du Hiên vẫn giữ nguyên nụ cười giễu cợt kia trên khuôn mặt tuấn mỹ của mình.
“Vợ yêu à, hôm nay là đêm tần hôn của chúng ta, em định chạy đi đâu thế? Có phải chúng ta chưa có uống rượu giao bôi không?”
Thẩm Quân Dao không đáp lại hắn, cô đưa hai cánh tay bịt chặt lấy tai mình.
Cô không muốn nghe, không muốn nghe gì hết.
Làm ơn, buông tha cho cô đi.
Trác Du Hiên để ly rượu xuống sàn nhà, hai cánh tay của hắn giằng đôi bàn tay đang bịt chặt tai của Thẩm Quân Dao kia xuống.
Cô không muốn nghe, Trác Du Hiên càng bắt cô phải nghe.
Trác Du Hiên hắn muốn hành hạ người phụ nữ này, muốn cho cô ta sống không bằng chết.
Ai bảo Thẩm Quân Dao dám dở trò với Thẩm Sơ Vũ, người phụ nữ hẳn yêu nhất.
Giọng nói của Trác Du Hiên mang vài phần giễu cợt nhìn Thẩm Quân Dao đang nức nở trước mặt mình.
Nhìn những giọt nước mắt kia, Trác Du Hiên chẳng những không cảm thấy thương xót mà hắn còn cảm thấy thật kinh tởm, thật buồn nôn nữa kìa.
Thẩm Quân Dao, cô khóc cho ai xem? Mau chóng thu lại những giọt nước mắt giả tạo kia của cô lại đi.
Thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Đừng mong lấy được sự thương hại từ tôi, người đàn bà nhẫn tâm độc ác này.
Vì cô, Sơ Vũ đã bỏ đi đâu không ai biết.
Lỡ cô ấy gặp nguy hiểm gì thì sao? Cô có gánh nổi trách nhiệm không? Nghĩ đến Thẩm Sơ Vũ, trong lòng của Trác Du Hiên lại bừng bừng nổi lên.
Trác Du Hiên cầm lấy ly rượu dưới sàn nhà lên, tay kia bóp chặt chiếc cảm xinh đẹp của cô, ly rượu vang được đưa lên sát miệng cô.
Giọng nói của Trác Du Hiên đay nghiến đến cực đại.
“Vợ yêu à, anh đã uống rồi, giờ có phải là đến lượt em hay không?”
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu, cô cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của Trác Du Hiên.
Cô cố gắng bật ra thành tiếng từ miệng.
“Không!”
“Em không muốn!”
Sự cứng đầu này của Thẩm Quân Dao càng khiến cho Trác Du Hiên tức giận hơn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Quân Dao, gắn lên từng chữ.
“Cô muốn tự uống hay là để tôi đút cho cô uống?”
Thẩm Quân Dao vẫn cố gắng vùng vẫy, cô liên tục lắc đầu, cô muốn thoát khỏi Trác Du Hiên ngay lúc này.
Không! Cô không muốn! Cô không muốn uống ly rượu đó! Sắc mặt của Trác Du Hiên bỗng chốc thay đổi, ánh mắt hắn bỗng nhiên tràn đầy hận ý, những tia máu đỏ hắn lên, gân xanh trên cả trán và đôi bàn tay hản đều nổi lên, chứng tỏ cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm.
“Thẩm Quân Dao, cô đây là muốn rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt phải không? Được! Tôi sẽ chiều theo ý côi”
Nói rồi, Trác Du Hiên dùng tay bóp chặt hai bên má kia của cô, khiến cô phải mở miệng ra.
Tay kia của hắn cầm ly rượu đổ trực tiếp vào khoang miệng của cô, mặc kệ cho người con gái ấy đang ho đến mức sặc sụa.
Từng ngụm rượu cứ thế chảy qua khoang miệng, đi thẳng xuống dạ dày đang cồn cào kia của cô.
Cô cảm nhận được, mùi rượu vang thật sự rất nồng đang ở trong khoang miệng của cô.
Cho dù cô có lắc đầu, vùng väy thế nào thì cũng không thể không nuốt chỗ rượu kia xuống.
Ly rượu đã cạn, Trác Du Hiên ngay lập tức buông Thẩm Quân Dao ra.
Choang! Chiếc ly thuỷ tỉnh thứ hai bị Trác Du Hiên ném thẳng một nhát xuống sàn nhà lạnh lẽo kia.
Từng mảnh vụn của chiếc ly bản tung toé ở trên sàn nhà.
Những mảnh vỡ đang nằm trên sàn nhà kia hệt như trái tim của Thẩm Quân Dao cô lúc này vậy.
Tất cả đã vụn vỡ, tan nát, không thể trở lại như ban đầu.
Trái tim cô đau đến mức nghẹt thở, hô hấp khó khăn.
Huyết mạch trong người như ngừng lưu thông.
Khó chịu, đau đớn, tuyệt vọng, không thiết sống chính là tâm trạng của Thẩm Quân Dao cô lúc này, ngay vào đêm tân hôn của cô cùng với người đàn ông mà cô dành cả đời để yêu.
Trác Du Hiên ngồi vắt chân lên ghế, hai tay dang rộng đặt trên thành ghế, ung dung quan sát biểu hiện của người con gái đang ngồi nức nở ở dưới kia.
Thời gian dần trôi qua, bỗng nhiên cô cảm thấy rất khó chịu.