Chương 37: Cô là chó, tôi là chủ
Trác Du Hiên ngồi xổm xuống, cánh tay hắn túm lấy tóc của Thẩm Quân Dao, hất những sợi tóc che lấp gương mặt của Thẩm Quân Dao sang một bên.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, đầy đay nghiến của Trác Du Hiên nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao, cô có cảm thấy đau hay không? Đây chính là hậu quả của việc dám đụng tới Trác Du Hiên tôi, là hậu quả của việc dám khiến cho người con gái tôi yêu nhất rời xa tôi.
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lẽo phát ra từ miệng hắn mang theo sự khinh bỉ đến cực độ.
Thẩm Quân Dao càng làm như vậy, càng khiến cho Trác Du Hiên hẳn cảm thấy ghê tởm, chướng mắt hơn mà thôi! “Thẩm Quân Dao, vợ yêu của tôi ơi, tôi thật không ngờ rằng mình lại có một cô vợ có diễn xuất xuất sắc như vậy đấy.
Sao cô lại không đi làm diễn viên đi nhỉ? Tôi chắc chắn rằng với khả năng diễn xuất này của cô thì chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy”
Thẩm Quân Dao cố gắng mở mắt nhìn khuôn mặt kia của Trác Du Hiên.
Khó khăn lắm, mọi thứ ở xung quanh của Thẩm Quân Dao mới rõ ràng.
“Trác Du Hiên, anh nói cái gì vậy?”
Hai mắt đỏ hoe của Thẩm Quân Dao hơi ngước lên nhìn khuôn mặt của Trác Du Hiên đang kề sát gương mặt của mình.
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao rất nhỏ, dường như không một ai có thể nghe thấy.
Khó khăn lắm, Thẩm Quân Dao mới gắng được ra hơi, nói ra được một câu.
Nói xong, Thẩm Quân Dao liên tục thở dốc.
Cả người cô lạnh cóng, run lên bần bật.
Mồ hôi đã bắt đầu đổ ra khiến cho trán của Thẩm Quân Dao ướt nhẹp hoà cùng vài giọt nước lạnh còn đọng lại trên gương mặt trắng bệch kia của cô.
Thẩm Quân Dao thật sự không hiểu, Trác Du Hiên đang nói cái gì vậy chứ? Diễn? Cô diễn cái gì chứ? Thẩm Quân Dao thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra cả? Tại sao Trác Du Hiên lại nói cô đang diễn kịch cơ chứ? Thẩm Quân Dao chỉ nhớ mang máng rằng, sau khi cô tắm xong, vì lạnh quá nên cả người của cô ngồi thu lại ở một chỗ.
Sau đó, Thẩm Quân Dao không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả.
Hình như là cô vì lạnh quá mà ngất đi.
Cho đến khi tỉnh lại, Thẩm Quân Dao chỉ mơ màng cảm thấy cả phần đầu của cô đang bị người ta dìm vào trong nước lạnh thôi.
Rồi khi hoàn toàn tỉnh táo, Thẩm Quân Dao thấy mình đang ở trong phòng tầm, hơn nữa còn là phòng tắm của chồng cô, Trác Du Hiên.
Còn nữa, khi tỉnh táo, Thẩm Quân Dao nhìn thấy Trác Du Hiên đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Cánh tay của hẳn còn đang nâng gương mặt của cô lên.
Trác Du Hiên nói ra những lời kỳ lạ đó, Thẩm Quân Dao cô thật sự không hiểu.
Trác Du Hiên nhìn thấy bộ dạng như đang làm ra vẻ không hiểu chuyện chuyện đang xảy ra kia, khoé môi của Trác Du Hiên khẽ nhếch lên một cái.
Trên gương mặt kia của Trác Du Hiên lộ ra rõ vẻ khinh bỉ.
“Thẩm Quân Dao, tôi nhận ra hết rồi, cô đừng có ngồi đó đóng kịch nữa.
Đừng cố diễn, vì khi gặp phải tôi, mục đích của cô sẽ không bao giờ đạt được đâu.”
“Hơn nữa, một con vật nuôi như cô không có tư cách gì mà được phép gọi thẳng tên tôi như vậy.
Nên nhớ, cô là chó, còn tôi là chủ nhân của cô.
Thẩm Quân Dao, tôi nhắc nhở cô lần cuối, chú ý cách xưng hô của mình cho tôi.
Nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi của cô, để cho cô trở thành con câm luôn đấy!”
Giọng nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang theo vẻ khinh bỉ cùng với sự tàn nhẫn.
Loại người như Thẩm Quân Dao đây không xứng đáng mở miệng gọi thẳng tên của hắn như vậy.
Ai cũng được, riêng Thẩm Quân Dao thì không.
Trác Du Hiên hất mạnh cánh tay của mình, khiến cho khuôn mặt của Thẩm Quân Dao nghiêng về một phía.
Suýt chút nữa, cổ của Thẩm Quân Dao bị gãy luôn rồi, chỉ vì sự mạnh bạo kia của Trác Du Hiên hản.
Lời nói tàn nhẫn kia của Trác Du Hiên như những lưỡi dao đâm thẳng vào trong trái tim của Thẩm Quân Dao, khiến cho cô đau đớn từng hồi.
Thể xác đau, cả tinh thần cũng đau đớn như vậy! Đau lắm, cô thật sự rất đau.
Trác Du Hiên, anh có biết rằng em đau lắm không? Em thật sự rất đau, nhưng liệu anh có bao giờ hiểu được? Đối với anh, Thẩm Quân Dao em chỉ là một vật cưng trong tay anh, để cho anh tùy ý hành hạ như vậy hay sao? Anh chỉ coi em là con vật chứ không coi em là người hay sao? Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má của Thẩm Quân Dao.
Nước mắt cứ lã chã rơi ra như mưa, nhỏ xuống nền nhà tạo nên những âm thanh tí tách tí tách.
Đến khóc, Thẩm Quân Dao cũng cảm thấy thật sự quá mệt.
Nhìn những giọt nước mắt kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên chẳng những không cảm thấy đau lòng, mà hẳn còn giả tạo kia của cô lại đi.
Nếu để cho tôi nhìn thấy những giọt nước mắt kinh tởm kia của cô, đừng có trách tôi đìm đầu cô vào nước lần nữa.
Thẩm Quân Dao, cô đừng làm cho tôi cảm nhận buồn nôn!”
Giọng nói của Trác Du Hiên mang theo sự khinh bỉ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cái thân thể gầy gò đang không ngừng run rẩy kia của Thẩm Quân Dao.
Cánh tay của Trác Du Hiên về vài cái lên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao như là đang muốn cảnh cáo vậy.
Thẩm Quân Dao hơi giật mình một cái, đầu của cô hơi rụt lại, như đang muốn tránh né cánh tay kia của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao khó nhọc đưa cánh tay áo của mình lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao lúc này đã bị nước mắt làm cho lấm lem hết rồi.
Thẩm Quân Dao thật sự cảm thấy rất mệt, cô chỉ muốn đi ngủ một giấc mà thôi! Nhưng cô sợ, Trác Du Hiên còn ở đây, hắn ta nhất định sẽ không cho cô đi đâu.
Hơn nữa, với tình trạng này của Thẩm Quân Dao, cô bò từ đây về phòng cũng phải đến sáng mail Bởi vì, cả người của Thẩm Quân Dao lúc này đã không còn sức nữa rồi.
Thẩm Quân Dao bây giờ đứng còn không vững nữa là, nói chỉ là đi hay là cử động.
Thẩm Quân Dao hơi cụp mắt nhìn xuống sàn.
Sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm kia tràn ngập sự đau đớn, chua xót.
Bị người chồng cũng chính là người đàn ông mình yêu nhất tàn nhắn làm tổn thương như vậy, không đau đớn sao cho được.
Lòng của Thẩm Quân Dao lúc này đã bị rạch ra bao nhiêu là vết thương.
Mà những vết thương đó lại do chính tay Trác Du Hiên, người đàn ông mà Thẩm Quân Dao dùng cả thanh xuân để yêu tạo nên.
Mỗi lần, lời nói của Trác Du Hiên cứ như là một con dao cứa vào lòng của cô, khiến cho Thẩm Quân Dao đau đớn khôn nguôi.
Vậy mà, nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn, Trác Du Hiên hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đáy lòng của Thẩm Quân Dao dâng lên một nỗi đau xót, nhưng cô, làm gì được đây.
Thẩm Quân Dao không thể lên tiếng giải thích, mà cho dù cô có giải thích đến khản cả cổ họng, liệu Trác Du Hiên sẽ tin hay sao? Không! Câu trả lời mãi mãi là không! Thế nên, cho dù Thẩm Quân Dao có nói gì, có làm gì thì Trác Du Hiên mãi mãi sẽ không tin.
Trác Du Hiên hận cô như vậy mà, làm sao mà tin được cơ chứ.