Chương 332: Sự ra đi của Thẩm Quân Dao (2)
Con người là một loại sinh vật ngu ngốc nhất trên thế gian này! Lúc có thì không biết trân trọng, còn muốn đẩy người ấy ra xa! Nhưng đến khi mất đi rồi, hối hận muốn tìm lại, thế nhưng tất cả đã quá muộn rồi! Vừa đánh mất đi thứ quý giá nhất trên cuộc đời, vừa sống một mình cô đơn lẻ loi.
Tạm biệt em, người con gái anh yêu! Cho đến khi hai vợ chồng nhà họ Thẩm chạy đến bệnh viện, thì một chiếc khăn màu trắng đã trùm lên gương mặt của Thẩm Quân Dao rồi.
Trịnh Liên nhìn con gái của mình ra đi rồi, bà ta thật sự rất sốc, không thể chịu được vội lao đến ôm lấy xác chết lạnh lẽo kia, miệng liên tục gào khóc.
“Ôi con tôi! Đứa con gái đáng thương của tôi! Sao con lại khổ như thế này? Con ơi, con đi sớm như vậy, mẹ biết phải làm sao?”
Trịnh Liên nức nở khóc to, thậm chí bà ta khóc đến mức không còn đứng vững được nữa, chỉ có thể dựa vào Thẩm lão gia đang đứng ở bên cạnh.
Bà ta không ngừng lay mạnh người của Thẩm Quân Dao, nhìn sắc mặt tái xanh không còn một chút ửng hồng của con gái mình, trái tim nơi lồng ngực đã đau đến mức muốn vỡ nát ra.
Thẩm lão gia đứng bên cạnh cũng đã rơm rớm nước mắt, hốc mắt của ông ta đã trở nên cay xè từ lúc nào không hay biết.
Trác Du Hiên thì thu mình ở một góc, hắn ta im lặng không nói một câu gì, hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của con người ta.
Tưởng rằng, khi Thẩm Quân Dao ra đi, Trác Du Hiên nhất định sẽ làm loạn lên, thậm chí là phát điên, thế nhưng người đàn ông này lại im lặng ngồi một chỗ, đôi mắt đau khổ vẫn nhìn chằm chằm lên cả người của Thẩm Quân Dao.
Thái độ của Trác Du Hiên đúng thật là khiến cho người ta bất ngờ, khi hắn đưa Thẩm Quân Dao về đây, người đàn ông này đã như vậy rồi.
Hắn không khóc, không nổi điên, không mắng chửi, chỉ im lặng như vậy thôi.
Trác Du Hiên đúng thật là khiến cho người khác thấy sợ hãi.
Nhận được tin này, Trác Dương Phong nhanh chóng chạy đến đây, nhìn thấy cảnh tượng đau thương này, anh cũng đau lắm.
Đặc biệt là khi nhìn thấy anh trai của mình đau khổ ngồi ở một góc như thế kia, anh tiền đến vỗ lên vai của anh trai mình.
“Anh à, bớt đau buồn nhé! Chị ấy đã đi rồi, mong anh đừng quá đau khổ. Như vậy chị ấy mới ra đi trong thanh thản”
Trác Du Hiên vẫn cứ ngẩn người ra như thế, lúc này hai tai của hản đã ù ù như cối xay gió, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không có một chữ gì cả, ngay cả Trác Dương Phong vừa mới nói gì hắn ta cũng không nghe thấy.
Chân tay của người đàn ông này cứng đờ, toàn thân bất động, sợ hắn xảy ra chuyện, Trác Dương Phong định gọi bác sĩ đến khám cho hắn nhưng đột nhiên Trác Du Hiên lại đứng dậy ở trong sự ngỡ ngàng của em trai mình, Trác Dương Phong.
Hắn đứng dậy, đi thẳng về nơi mà Thẩm Quân Dao đang nằm ở đó.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy một cánh tay lạnh toát của người con gái, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Nụ hôn nhẹ nhàng, mang theo bao nhiêu yêu thương, chứ không hề có dục vọng giống như trước đây nữa.
Trác Du Hiên ngẩn người ra nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc nào, sắc mặt lạnh toát, thế nhưng Trác Du Hiên lại đưa cánh tay của mình vuốt ve gương mặt tái nhợt ấy của người con gái.
Người đàn ông cứ từ từ vuốt ve khuôn mặt lạnh toát của Thẩm Quân Dao, Trác Dương Phong vô cùng đau lòng, tiến đến an ủi anh mình.
“Anh à, anh đừng như vậy nữa! Chị ấy đã đi rồi, anh để chị ấy đi, đừng làm như vậy nữa. Em xin anh nói gì đi, anh như thế này chẳng giống người anh trai trước đây của em một chút nào cải!”
Nhưng bây giờ Trác Dương Phong có nói gì, mấy người ở trong căn phòng này đều chẳng một ai nghe.
Trịnh Liên khóc đến mức ngất đi, Thẩm lão gia phải đưa bà ta đi đến phòng khác để bà ta nghỉ ngơi.
Trác Du Hiên vẫn cứ như vậy, không màng đến mấy lời nói của em trai mình một chút.
Những ngày sau, đám tang của Thẩm Quân Dao diễn ra trong sự đau buồn, tiếc thương của mọi người.
Tuy nhiên, cái chết của Thẩm Quân Dao rất ít người biết đến, bởi vì Trác Du Hiên không muốn làm ầm ï vụ này lên.
Hẳn không muốn cái chết của người con gái quan trọng nhất cuộc đời của mình trở thành nơi để những đám người kia nịnh bợ, nói những lời ngon ngọt.
Đám tang của người con gái ấy diễn ra trong im lặng, không có giới truyên thông, không có những người ở trong giới thượng lưu đến đây, chỉ có những người thân thích ở trong gia đình có mặt ở đây mà thôi.
Suốt những ngày lễ tang diễn ra, Trác Du Hiên đều im lặng không nói câu gì, hắn cứ ngẩn người ra, ai hỏi gì đều ậm ừ cho qua chuyện rồi lại ngẩn ra như thế.
Nhưng không ai là không nhận ra, sự đau thương ở trong ánh mắt của người đàn ông này.
Hắn đau khổ nhưng lại giữ một mình ở trong lòng của mình, không nói ra với ai cả, chỉ một mình chịu đau đớn.
Thỉnh thoảng, hẳn lại dựa đầu vào nơi mà Thẩm Quân Dao đang nằm bên trong, hai mắt hơi khép hờ lại.
Có lẽ Trác Du Hiên muốn trân trọng nốt những khoảnh khắc cuối cùng này ở bên cạnh của Thẩm Quân Dao.
Thấy anh trai của mình ở trong cái bộ dạng thảm thương như thế, Trác Dương Phong thật sự đau lòng, anh đi đến chỗ mà Trác Du Hiên đang ngồi ở bên cạnh chị dâu của mình, từ từ vỗ lên vai của hẳn.
“Anh à, anh theo em đi ăn một chút gì đi, mấy ngày nay em không thấy anh ăn gì cả, mau đi theo em, ăn gì đi.
Anh cứ như thế này làm sao sức khỏe có thể chịu được cơ chứ?”
Trác Du Hiên mấy ngày nay đã chẳng bỏ gì vào bụng rồi, Trác Dương Phong thật sự sợ rằng người anh trai này của mình sẽ đổ bệnh mất.
Chẳng lẽ anh trai của anh lại muốn đi theo chị dâu của anh sao? Anh trai của anh sao lại có ngày hôm nay cơ chứ? Không chỉ có Trác Du Hiên, ngay cả Trịnh Liên, mẹ ruột của Thẩm Quân Dao cũng không kém Trác Du Hiên là bao.
Bà ta không im lặng giống Trác Du Hiên, mà người đàn bà này liên tục gào khóc, ngày nào bà ta cũng khóc, có khi khóc đến mức ngất đi.
Ai khuyên cũng không nghe, bà ta không ăn không uống gì cả, dường như là sắp kiệt sức mất rồi.
Trác Du Hiên và Trịnh Liên ai nấy đầu suy sụp, giờ chỉ còn có mỗi Thẩm lão gia gắng gượng chủ trì đám tang này.
Nhìn con gái ra đi như thế, ông ta làm sao mà không đau lòng cơ chứ, nhưng giờ chỉ còn một mình ông ta, cho nên ông ta không thể nào gục ngã được.