Truyện Gả Vào Hào Môn - Hồng Trần Trâm

Chương 216


Chương 216: Hậu quả là gì?

 

 

“Mua về rồi thì mang lên đây cho tao.Mày còn đứng ở đó làm gì, định bắt tao xuống lấy à con kia?”

Thẩm Sơ Vũ trừng mắt nhìn người con gái đáng thương ở dưới nhà kia, miệng thì luôn ra lệnh cho cô.

Cô ta nói bình thường không được hay sao mà cứ phải dùng những lời lẽ gắt gỏng như vậy chứ? Thẩm Sơ Vũ bây giờ lại có thể kiêu ngạo đến mức độ sai khiến cho người khác như đúng rồi vậy.

Thẩm Quân Dao khẽ nhìn người phụ nữ đang đứng trên kia, hai chân của cô lúc này như bị đông cứng lại vậy, bước đi không nổi.Cũng do nhiệt độ ngoài trời quá lạnh, Thẩm Quân Dao lại còn đi chân đất ra ngoài nữa, làm sao cô lại không thấy lạnh cho được cơ chứ?

Thấy Thẩm Quân Dao đứng chôn chân tại chỗ ở đó, Thấm Sơ Vũ quát mắng liên tục, cô ta vốn chẳng để cho người con gái đáng thương ấy ổn định một chút, nhất quyết phải mang bảng được lên cho cô ta.

“Cái thứ con hoang kia, mày còn đứng đơ ra đó làm cái gì hả? Mau mang lên đây cho tao.Bây giờ tao còn đang mang thai con của Du Hiên đấy, lỡ tao trượt chân té rồi xảy ra chuyện gì, mày có chịu trách nhiệm được hay không?”

Thẩm Quân Dao hơi nheo mắt, cô hít thở để có thể ổn định tỉnh thân hơn, rồi từng bước khó khăn bước lên cầu thang.

Đến nơi, chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Sơ Vũ đã giật mạnh túi thuốc ở trên tay của Thẩm Quân Dao.Cô thật sự khó hiểu, chị ta mua thuốc để làm cái gì chứ? “Chị kiểm tra xem có đủ đồ hay không?”

Thẩm Sơ Vũ kiểm tra một lát, xem chừng những thứ cô ta cần đã đủ hết rồi.Cô ta nhếch môi cười nhìn những thứ mà mình bảo đứa “em gái”mà cô ta vô cùng căm ghét kia đi mua.Người phụ nữ đó hơi nhướng mày, cô ta dường như đang suy tính điều gì đó.

Nhìn Thẩm Sơ Vũ như vậy không khỏi khiến Thẩm Quân Dao rét run, toàn sống lưng lạnh buốt.Người phụ nữ này đang muốn làm gì nữa đây?

Cô ta nhìn Thẩm Quân Dao rồi cười cười, ánh mắt lộ ra một tí nguy hiểm.”Thẩm Quân Dao, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mau chóng ly hôn với Trác Du Hiên đi.Con của mày bây giờ cũng đã không còn rồi, giữa mày và Du Hiên cũng không còn vướng mắc điều gì nữa, mày còn mặt dày ở lại bên cạnh anh ấy làm gì nữa?”

Thẩm Sơ Vũ nhất quyết phải ép Thẩm Quân Dao rời xa Trác Du Hiên.Tất cả mọi thứ, vị trí Trác thiếu phu nhân hay tất cả tài sản của nhà họ Trác này, tất cả đều phải thuộc về cô ta.Những thứ này vốn được định sẵn là của cô ta, Thẩm Sơ Vũ tuyệt đối không cho phép kẻ khác cướp đi những món đồ đó của mình.Đặc biệt kẻ ngáng đường cô ta chính là đứa em gái mà Thẩm Sơ Vũ căm ghét từ nhỏ, Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Vũ, nhìn chị ta đang bắt cô phải rời xa Trác Du Hiên kia.”Đâu phải là tôi không muốn ly hôn với anh ta.Tôi đã bao nhiêu lần yêu cầu ly hôn rồi,nhưng là Trác Du Hiên nhất quyết không ly hôn.Chị thích đi mà nói với anh ta ấy, đứng ở đây nói với tôi làm gì.Cho dù tôi có muốn ly hôn đi chăng nữa nhưng anh ta nhất quyết không chịu thì tôi cũng đành bó tay”

Không chỉ một mà rất nhiều lần, Thẩm Quân Dao đã đề nghị ly hôn với hắn ba bốn lần rồi.Đâu phải là cô không muốn ly hôn, cô bây giờ mong muốn nhất Chinh là tránh xa người đàn ông không khác gì con ác quỷ đó càng sớm càng tốt.

Nhưng Trác Du Hiên hắn một mực không chịu ly hôn thì cô phải làm sao đây? Cô cũng không thể kiện hắn ra toà, vì quyền lực trong tay của người đàn ông đó thật lòng là quá lớn rồi.

Thẩm Sơ Vũ tỏ vẻ không tin, cô ta xông đến bóp chặt lấy cổ của Thẩm Quân Dao một cách bất ngờ khiến cô không thể nào chống lại được chị ta.

Cô ta chẳng hiểu tại sao lại phát điên lên như vậy nữa.”Mày nói dõi, rõ ràng người Trác Du Hiên yêu là tao, không phải mày, chắc chắn anh ấy muốn rời xa mày càng sớm càng tốt.Là do mày cứ bám lấy anh ấy, mày giống mẹ của mày, vì tiền nên không muốn rời đi đúng không? Vì gia sản của nhà họ Trác này nên mày mới cổ tình không chịu ly hôn đúng hay không hả?”

Thẩm Sơ Vũ tuyệt đối không tin những lời kia của Thẩm Quân Dao.Trác Du Hiên không phải rất yêu cô ta, một lòng muốn cưới cô ta hay sao? Làm sao hắn có thể không muốn ly hôn cơ chứ? Chắc chắn là Thẩm Quân Dao, là vì Thẩm Quân Dao không chịu rời xa Trác Du Hiên nên mới như vậy.Cho dù thế nào Thẩm Sơ Vũ cũng nhất định phải ngồi lên vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Trác kia.

Thẩm Quân Dao trợn mắt nhìn người phụ nữ đang phát điên ở trước mặt mình, cô cố gắng khó khăn rặn ra từng chữ.Thanh âm phát ra vô cùng yếu ớt khi cổ của cô bị Thẩm Sơ Vũ bóp chặt đến như vậy.

“Thẩm Sơ Vũ, chị đừng có nghĩ ai cũng giống như chị tham tiền, vì đồng tiền mà bất chấp tất cả.Chị đừng có đứng ở đó mà suy bụng ta ra bụng người.”

Người phụ nữ này như thế nào, Thẩm Quân Dao lại không rõ cơ chứ? Hai người lớn lên cùng nhau, tuy không chung một dòng máu nhưng bản chất thật sự của người phụ nữ này như thế nào, Thẩm Quân Dao hoàn toàn hiểu rõ mồn một.

Cho nên, chị ta như vậy nhưng cũng đừng nghĩ người khác giống như mình.Không phải ai cũng vì tiền mà bất chấp tất cả như Thẩm Sơ Vũ đâu! Thẩm Sơ Vũ buông Thẩm Quân Dao đang ho khụ khụ ra, cô ta đe doạ cô, bắt Thẩm Quân Dao phải làm theo ý của cô ta.

“Thẩm Quân Dao, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nhanh chóng ly hôn với Trác Du Hiên rồi cút khỏi nơi này cho tao.Tao sẽ cho mày một số tiền lớn, đủ để cho mày sống sung sướng đến hết đời.Còn không, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc chống lại tao là như thế nào.”

Thẩm Quân Dao nhìn chị gái thân yêu của mình đang tức giận như vậy, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.Cô nhếch môi trả lời lại Thẩm Sơ Vũ.”Tôi cũng muốn biết cái hậu quả mà chị nói là gì đấy? Chị nghĩ cái hậu quả đó của chị đau đớn bằng những gì mà tôi đã trải qua hay sao?”

Người phụ nữ này cứ luôn miệng đe dọa cô những lời kia, nhưng Thẩm Sơ Vũ có biết rằng những gì mà Thẩm Quân Dao cô đã phải trải qua nó kinh khủng đến như thế nào không? Những đau đớn nhất Thẩm Quân Dao cũng trải qua rồi, cô cũng muốn biết cái hậu quả đó nó có kinh khủng bằng những gì mà cô đã phải nếm trải trong suốt thời gian vừa qua hay không?

Thẩm Sơ Vũ tức giận, cô ta gật đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói.”Được, mày muốn biết có phải không? Vậy để tao cho mày biết.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.