Chương 213: Hủy hoại danh dự
Mặc kệ Thẩm Quân Dao đang sốc đến cỡ nào, Trịnh Liên vẫn có thể tàn nhân nói ra những lời nói đó, không đau lòng cho đứa con gái kia của mình.
Thẩm Quân Dao liên tục khóc nấc lên, nhưng có vẻ người đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm lại chẳng thèm để mắt đến cô như vậy.Từng cơn đau ập đến, lan rộng khắp người của Thẩm Quân Dao, chúng như đánh vào lý trí của cô, đầu óc của cô trở nên hoàn toàn mơ hồ.Đã thế, Thẩm phu nhân kia còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô nữa chứ.
Cho dù Thẩm Quân Dao với bà ta không hề có quan hệ ruột thịt, nhưng dù sao Thẩm Quân Dao cũng là do một tay bà ta nuôi lớn, chẳng lẽ từng ấy năm, Thẩm phu nhân không hề có một chút tình cảm nào dành cho cô hay sao?
Đã thế, mẹ ruột của cô cũng là bạn thân của bà ta, nhờ có bà ấy mà Thẩm phu nhân mới thành công như ngày hôm nay không phải sao? Vậy mà bà ta nỡ lòng nào làm như vậy với Thẩm Quân Dao.
Trịnh Liên không thèm liếc mắt lấy một cái, bà ta lắng lặng đi đến chỗ của Thẩm Sơ Vũ, khẽ nắm lấy tay của cô ta rồi nói gì đó, tiếp đó hai người bọn họ cùng đi vào phòng, để mặc người con gái đáng thương đau đớn đến phát ngất kia ở đó.Thẩm Quân Dao cũng không biết tại sao mình lại có thế trở về phòng mình được nữa? Cô co quắp lại ở một góc tối, hai tay ôm lấy thân thể của mình, đôi mắt đẫm lệ nhìn về một nơi xa xăm nào đó.Nhìn vào bầu trời dần dần bị bóng tối nuốt chửng kia, cô lại nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại.
Thẩm Quân Dao lúc này hệt như một con vật nhỏ bé đang bị bóng tối nuốt chửng, nỗi tuyệt vọng lại ngày một tăng cao.Khuôn mặt ướt đẫm trắng bệch của người con gái ngây ra, ánh mắt lộ ra những tia đau đớn.Đôi mắt cô đỏ hoe sưng húp lên vì khóc quá nhiều, cô lắng lặng nhìn ra bên ngoài kia.Hai bàn tay bấu chặt vào lớp áo mỏng manh mà mình đang mặc trên người, thân thể vẫn hơi run lên.Cú sốc vừa rồi Thẩm Quân Dao vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi.Hơn hai mươi năm nay, người cô luôn gọi một tiếng mẹ, người mà cô hết lòng kính trọng vậy mà lại không phải là mẹ ruột của cô.Cuộc đời thật là trớ trêu mà! Bây giờ, cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng hiểu tại sao bản thân mình lại không được yêu thương như Thẩm Sơ Vũ rôi.
Từ nhỏ, Thẩm Sơ Vũ luôn được ăn no, mặc đẹp, được sống một cuộc sống đủ đầy, được cha mẹ yêu thương và được bao nhiêu người theo đuổi.Còn Thẩm Quân Dao thì ngược lại, cuộc đời của cô chìm trong bóng tối lạnh lẽo cô độc, không một ai quan tâm, không một ai chia sẻ.Lúc ấy, cô luôn cảm thấy thật bất công, rốt cuộc là vì sao mà hai chị em cô sinh nhật cùng một ngày, cùng một mẹ sinh ra mà lại bị phân biệt đối xử như vậy chứ? Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu lý do là vì sao rồi? Đó là bởi vì, Thẩm Sơ Vũ chính là con ruột của họ, còn Thẩm Quân Dao cô thì không.Bọn họ nuôi cô cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.Vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn luôn ảo tưởng rằng nhất định sẽ có một ngày ba mẹ để mắt đến cô cơ chứ.Bây giờ cô cũng biết, cái ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì mẹ ruột của cô đã chết ngay từ khi cô ra đời rồi.Thẩm Quân Dao vẫn cứ ngây người ra đó nhìn vào khoảng không tĩnh mịch ngoài kia.Qua một lớp cửa kính, nhưng cô cũng nhìn được gần như là toàn cảnh của thành phố Bắc Kinh lộng lẫy này.Thành phố đã lên đèn, ngoài kia trông thật nhộn nhịp nhưng trong lòng thật hiu quạnh và cô đơn.Mọi người ai ai cũng sum vầy bên nhau, vui vẻ hạnh phúc.Còn Thẩm Quân Dao, mãi mãi cũng chỉ có một mình.Tiếng gió xào xạc nghe sao thật đau lòng! Thẩm Quân Dao cũng thấy mình rất giống như những ngọn gió thổi ngoài kia.Đơn độc, cô đơn, hết mình cố gắng vì mọi người nhưng chẳng ai màng đến cả.Đôi mắt đẫm lệ của người con gái đang nhìn một thứ gì đó trên bầu trời đen kịt kia, cô tựa đầu vào cửa kính, miệng khẽ lẩm bẩm.”Lục Ngạn, không phải anh nói mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng, hãy nhìn lên bầu trời, anh sẽ là vì sao chiếu rọi ánh sáng cho em hay sao? Anh đang ở đâu, em thật sự rất mệt mỏi, anh về đây đưa em đi cùng anh có được không?”
Tiếng nức nở của người con gái ấy nghe sao mà đau lòng đến thế.Cô vô vọng kiếm tìm một vì sao ở trên bầu trời đen kịt lại kia, nhưng cô tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy ngôi sao nào lấp lánh ở trên trời cả.Khắp bầu trời kia đã bị một màu đen nuốt chửng lấy, che đi những vì sao sáng chói ở trên trời kia.Bao nhiêu bi kịch bỗng nhiên ập toàn bộ xuống đầu của cô như vậy, cô mệt mỏi không chịu được nữa rồi.Dù bề ngoài Thẩm Quân Dao có cố tỏ ra gắng gượng, mạnh mẽ như thế nào cũng không thể che đậy toàn bộ đi sự mềm yếu ở trong lòng của cô.Cô ngẩn người ra không biết bao lâu thì thấy có một bàn tay siết chặt lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, một giọng nói âm thầm vang lên ngay bên tai của người con gái.”Sao nào, vợ yêu, có lẽ cô cũng đã nhìn thấy đoạn video kia rồi phải không? Thẩm Quân Dao, món quà ấy tôi tặng cho cô, cô có thích hay không vậy?”