Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao xỏ xuyên vào trong da thịt của mình, sự căm hận mà cô dành cho Trác Du Hiên lại càng thêm sâu nặng hơn.
Con người hắn, sao hắn lại có thể tàn độc đến như vậy? Cô thảm như vậy mà hẳn vẫn không chịu buông ta cho cô.
Trác Du Hiên tàn nhẫn dâng cô lên giường của kẻ khác vì lợi ích của bản thân.
Con người hẳn, rốt cuộc còn có lương tâm hay không? Chẳng lẽ trái tim của hẳn lại làm bằng sắt đá hay sao? Nhìn ánh mắt tràn đầy phẫn nộ kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên không khỏi cảm thấy khó chịu.
Hãn đưa tay ra muốn chạm vào người của cô, nhưng người con gái ấy lại phản ứng rất dữ dội.
Cô gạt tay hẳn ra, đôi mắt lườm chằm chằm hẳn ta.
Trác Du Hiên khó khăn thu tay của mình về, hắn nhìn Thẩm Quân Dao, khoé môi hơi nhếch lên.
Đúng là trong lòng hắn vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao ở trong bộ dạng thảm thương như vậy, nhưng hắn lại không khống chế được bản thân mà nói ra những lời tàn nhẫn làm tổn thương đến cô.
“Thẩm Quân Dao, không phải là tôi chỉ đáp ứng nguyện vọng của cô hay sao? Chẳng phải là cô thèm khát đàn ông lắm hay sao? Tôi chỉ đáp ứng cô thôi mà.
Cô sẵn sàng vì lợi ích mà leo lên giường của bao nhiêu thằng đàn ông, nay ngủ thêm với một người nữa thì có sao đâu đúng không nhỉ?”
“Thậm chí cô còn được thoả mãn bản thân của mình không phải sao?”
Trác Du Hiên chưa nói hết câu, hản đã nhận ngay một cái tát của Thẩm Quân Dao.
Cô đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào cái đánh đó.
Cô thật sự không chấp nhận được những lời này của Trác Du Hiên, hắn có thể nhục nhã cô đến như vậy ư? Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đẫm lệ sắc bén nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.
Trác Du Hiên lảo đảo sau cái tát kia của Thẩm Quân Dao, khoé môi của hắn còn ứa ra một chút máu đỏ tươi.
Hắn ta đưa tay lau đi vết máu trên miệng của mình, gật gật đầu vài cái rồi lao đến bóp lấy cố của Thẩm Quân Dao.
“Con khốn nạn này, cô dám đánh tôi!”
Hay cho Thẩm Quân Dao! Đây là lần thứ hai Trác Du Hiên hắn bị một người phụ nữ đánh, cùng một người phụ nữ dám ra tay đánh hắn hai cái, Thẩm Quân Dao quả nhiên lớn gan.
Thẩm Quân Dao bị hắn siết chặt cổ, cô liên tục ho khụ khụ, lồng ngực của cô như bị một thứ gì đó chặn ngang, khó chịu vô cùng.
Thẩm Quân Dao lúc này cảm thấy vô cùng đau đớn, một cơn đau dữ dội liên tục ập đến từ phía dưới, hai chân của Thẩm Quân Dao mềm nhũn cả ra, nếu Trác Du Hiên không đang siết mạnh cổ của cô thì có lẽ Thẩm Quân Dao đã ngã xuống nền đất lạnh lẽo kia rồi.
Đau đớn là thế nhưng đôi mắt không một chút hồn phách nào kia vô cùng quật cường.
Hai mắt cô mở to ra, cánh tay dùng sức giảng tay của Trác Du Hiên, khoé môi của người con gái hơi cong lên.
“Đánh anh? Trác Du Hiên, giết anh lúc này tôi còn dám chứ đừng nói là đánh anh!”
Nhìn vào ánh mắt cương nghị, lời nói cực kỳ vô tâm kia của Thẩm Quân Dao, cánh tay của Trác Du Hiên bất giác buông cô ra.
Hai chân của Thẩm Quân Dao mềm nhũn, cả người cô vô lực ngã nhào xuống sàn nhà.
Đôi bàn tay run rẩy của người con gái đáng thương chống xuống đất cố gắng trụ vững.
Ánh mắt của Trác Du Hiên sâu thẳm, không một ai đoán ra hản ta đang nghĩ cái gì cả, vô cùng khó đoán.
Hắn cúi người ngồi xuống, nâng cằm của Thẩm Quân Dao lên, lời nói khinh bỉ phát ra..
“Giết tôi? Cô nghĩ bản thân mình xứng để giết tôi à? Đến mình còn chẳng bảo vệ nổi còn muốn giết tôi à? Thứ lẳng lơ, đĩ điểm như cô chẳng phải làm việc này thường xuyên hay sao? Sao bây giờ lại tỏ ra tức giận như vậy hả? Phục vụ đàn ông không phải là việc của một con đi à?”
Mi tâm của Thẩm Quân Dao liên tục run rẩy.
Khoé mắt đỏ hoe của người con gái đáng thương ấy rơi ra một giọt lệ mang theo nỗi đau đớn đến đỉnh điểm.