Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 99


Không bắt kịp tốc độ của Hạo Thiên, Night vẻ mặt có chút khó chịu, cộng thêm lời đe dọa từ Hạo Thiên.

“Khá lắm! Đúng là không tồi!” Night cau mày.

“Nếu anh có thể đứng lên, tôi sẽ chấp nhận lời thách đấu đó!” Hạo Thiên cười mỉa mai.

“Được! Sứ Thần đại nhân, anh đang coi thường tôi sao?” Night nhìn chằm chằm Hạo Thiên.

“Không đâu! Anh có muốn thử?” Hạo Thiên cười cười.

“Được!” Night bắt đầu dùng sức đứng lên nhưng có vẻ chẳng thể nào đứng dậy được.

“Sao? Nhìn có vẻ anh đang cố hết sức nhỉ?” Hạo Thiên cười.

“Được! Coi như anh lợi hại, tôi chịu thua!” Night tuy nhận thua nhưng trong lòng không hề phục.

Hạo Thiên bỏ tay xuống, Night cũng đứng dậy và rời đi, để có thể chế ngự một chiến binh như Night thì hắn đã dựa vào kỹ xảo kèm theo một chút sức lực bản thân.

Khi muốn đứng lên, con người phải hướng trọng tâm về phía trước, nếu có một người đặt tay lên trán và dùng lực giữ lại thì người ngồi khó lòng đứng dậy.

*** Chỗ này có chút vô lý nhé! Hạo Thiên dùng sức của bản thân là ba phần thì bảy phần còn lại là nhờ thiên phú kỹ năng , cái kỹ năng này vừa cộng thêm thể trạng cho hắn mà còn có thể bật lên khi cần, thể lực càng mạnh thừ sức mạnh càng tăng!!! ***

Dựa vào kỹ xảo này mà Hạo Thiên mới có thể chế phục Night một cách nhẹ nhàng, nếu để hắn so tài cùng thì thật sự Hạo Thiên không hề có cửa thắng.

“Sứ Thần đại nhân!” Artemis hưng phấn chạy lại, Hạo Thiên đã không làm cô bé thất vọng mà còn làm sự sùng kính đó được nâng lên.

Hạo Thiên gật đầu, tay xoa đầu Artemis, trưởng lão đi đến trước mặt Hạo Thiên, như muốn nói điều gì đó.

“Sứ Thần đại nhân! Mong người chỉ lối cho chúng tôi!” Vừa nói, ông ấy vừa quỳ xuống hành lễ, Hạo Thiên kịp thời ngăn lại.

“Được rồi! Mọi người đừng hành lễ nữa! Tôi đến đây theo lệnh của Thần, đến đây để trợ giúp cho mọi người!” Hạo Thiên không muốn nói dối nhưng quả thật mục đích của hắn là cứu bộ lạc Hera.

Một thanh âm quen thuộc vang lên, Trúc Diệp Thanh từ đằng xa đi tới, cô cười tủm tỉm.

Nhìn thấy Trúc Diệp Thanh, mọi người đều sửng sốt, không biết cô gái này là ai, trưởng lão rất nhanh thốt lên: “Nữ Thần đại nhân!” (Nữ Thần khác với Thần!)

Mọi người liền nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, Trúc Diệp Thanh cũng hoang mang vô cùng, vội vàng đỡ họ đứng dậy.

“Lễ này tôi nhận không nổi!” Trúc Diệp Thanh sốt sắng.

“Không sao! Người là người trợ giúp cho Sứ Thần đại nhân nên chúng tôi phải như vậy!” Trưởng lão Danzo giọng run run nói.

Cách nhận biết của trưởng lão là do phong cách ăn mặc của Trúc Diệp Thanh giống của Hạo Thiên nên ông ấy mới đoán như vậy.

“Đây là chuyện mà anh không muốn đây sao?” Đi đến bên cạnh Hạo Thiên, Trúc Diệp Thanh hai mắt trừng trừng nhìn hắn, nói bằng ngôn ngữ của Hạo Thiên và nói tiếp: “Tôi rất tò mò, sao anh lại giỏi ngôn ngữ của bộ lạc Hera thế nhỉ?”

“Cô đã thấy hết chuyện vừa rồi?” Hạo Thiên vẻ mặt lo sợ.

“Không phải vì lo lắng cho anh sao, hai người vào trong bộ lạc lâu như vậy mà không trở ra…” Đang nói thì Trúc Diệp Thanh lại đổi thái độ khác, cười nói: “Yên tâm, anh đã không muốn nói thì đừng nói!”

“Tại sao vậy?” Hạo Thiên ngơ ngác.

“Anh không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi! Đàn ông càng có nhiều bí mật thì càng hấp dẫn, tôi thật sự đã…” Trúc Diệp Thanh đang nói thì…

“Thôi đi! Cô không hỏi thì tôi cám ơn, còn chuyện tình cảm thì tôi chỉ có một mình Diệp Ngân!” Hạo Thiên thẳng thừng từ chối.

“Hừ! Người gì đâu mà thô lỗ… nhưng mà tôi thích là được!” Trúc Diệp Thanh vẫn cố chấp.

“Mặc kệ cô vậy! Chuyện quan trọng hơn vẫn còn đó!” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc.

Cũng không có lời đáp lại, Trúc Diệp Thanh thì vẻ mặt khó chịu, Hạo Thiên thì suy tư, họ đã tìm thấy bộ lạc lúc trời đã chiều, bận chuyện chứng minh sức mạnh này nọ thì trời cũng đã dần tối.

Trong lúc này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì, hai người họ đang nói gì? Bọn họ nghĩ đây là ngôn ngữ của Thần thánh nên họ đứng im lặng để hai người họ nói chuyện với nhau.

Đang lúc Hạo Thiên đang đứng suy nghĩ thì Artemis đã kéo tay hắn.

“Sứ Thần đại nhân! Anh có chỉ bảo gì cho mọi người không?” Artemis vẻ mặt mong chờ.

“Có đấy! Mà em không được kêu anh là Sứ Thần đại nhân nữa!” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, Artemis chỉ gật đầu.

“Được rồi! Điều quan trọng nhất mà mọi người cần làm là ăn no và bảo tồn lực lượng, còn những chuyện khác sẽ tính sau! Trời cũng đã tối, tôi cùng Nữ Thần phải nghỉ ngơi!” Hạo Thiên vẻ mặt bình thản nói.

“Cảm ơn Sứ Thần đại nhân đã chỉ dẫn!” Mọi người đồng thanh khi nghe Hạo Thiên nói.

“Mời người đi theo tôi!” Trưởng lão Danzo đưa tay mời Hạo Thiên đi.

Hạo Thiên cũng không có từ chối mà đi theo.

Mọi người cũng theo sau, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh hướng đến trung tâm bộ lạc mà đi, nói thật, cảm giác được mọi người vây quanh có vẻ rất phô trương, uy phong nhưng đối với Hạo Thiên mà nói, chuyện này có phần không được tự nhiên.

Cũng lo sợ người trong bộ lạc sẽ vì sự xuất hiện của ‘Sứ Thần’ Hạo Thiên mà tổ chức tiệc tùng làm lộ vị trí nên đã nói với trưởng lão Danzo để ông ấy nói với mọi người.

Lều tranh của bộ lạc Hera có dạng hình tròn, trên nóc là chóp nhọn lên, cảm giác của Hạo Thiên là chỗ này dường như mới dựng nên, thật sự rất khác biệt so với chuyện Artemis đã từng kể.

Rất mau, trước mắt bọn họ là một căn lều tranh lớn, nó to muốn gấp đôi những căn khác, trưởng lão cũng dừng chân, tư thế chuyển sang mời Hạo Thiên vào trong.

Màn cửa được làm bằng da thú rừng, trưởng lão nhìn Hạo Thiên nói: “Chỗ này là nơi người trong bộ lạc thờ cúng Thần, không biết Sứ Thần đại nhân có vừa lòng không ạ?”

Chỗ này cũng không có gì đặt biệt, một cái bàn lớn, bên trên vách có trải tấm da thú và treo cái hộp sọ thú ở trên đó, cái đó giống một cái đầu của con chim.

Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh cũng có mang theo lều trại, chỉ cần có chỗ trống là có thể dựng lên mà ngủ.

“Rất tốt!” Hạo Thiên gật đầu, sau đó xoay người về phía mọi người rồi nói tiếp: “Hiện tại trời đã tối, mọi người mau về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng! Vậy Sứ Thần đại nhân hãy an tâm nghỉ ngơi ở đây! Một lát chúng tôi sẽ mang thức ăn đến!” Trưởng lão cùng mọi người cũng cung kính rời đi.

Lúc này Artemis không có ý định rời đi mà muốn quấn quýt bên cạnh Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh, nhưng trưởng lão không cho cô bé toại nguyện mà dắt tay kéo đi.

Nhìn thấy mọi người đã rời đi, Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt ba lô xuống rồi lấy túi ngủ ra, hai người nằm cạnh nhau, cũng không có nói gì.

Hạo Thiên đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhất thời làm căn lều trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Anh đang nghĩ chuyện gì thế?” Thanh âm của Trúc Diệp Thanh phá tan sự trầm lặng này.

 “Thật là lạ thường!” Hạo Thiên thở dài.

“Sao thế?” Trúc Diệp Thanh tò mò.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.