Không đợi cô gái kia kịp hoàn hồn, Hạo Thiên đã nhanh tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà kéo đi.
Bên phía mấy người nam nhân kia thì bị trăn Titan lao tới tấn công, sợ hãi thân hình to lớn của trăn Titan nên khi vừa nhìn thấy bóng dáng của nó là bọn chúng đã vắt chân lên cổ mà chạy như bay.
Không biết trăn Titan có ăn thịt chúng hay không?
Trải qua đại nạn không chết ắt có phú quý, trên đường đi Hạo Thiên cùng cô gái kia cũng không thêm khó khăn gì, chỉ là vết thương của cô gái ngày càng chảy ra nhiều máu.
Khoảng ba mươi phút sau, hai người cũng đã ra khỏi đầm lầy, vừa thấy Hạo Thiên, Diệp Ngân đã ngay lập tức chạy lại, lúc hắn đi do quá gấp rút nên cô nàng rất lo lắng cho hắn.
“A Thiên! Anh về rồi… Có biết tôi lo lắng cho anh nhiều lắm không hả?” Diệp Ngân sà vào lòng Hạo Thiên, tỏ vẻ trách móc với hai giọt lệ lấp lánh trên khóe mắt.
“Xin lỗi… Làm cho A Ngân lo lắng rồi! Tôi có sao đâu… vẫn còn lành lặn đây!” Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm cô nàng một cái rồi đưa tay lau nước mắt đang ươn ướt trên đôi mắt xinh đẹp ấy.
“Ưm… Anh không sao là tốt rồi! Còn đây là ai vậy? Nhìn kì lạ thật!” Diệp Ngân cũng không trách móc Hạo Thiên nữa mà hỏi hắn khi nhìn thấy một cô gái nhỏ bên cạnh.
“Tôi cũng không biết nữa… Cô gái này nói chuyện rất lạ!” Hạo Thiên nhìn cô gái đó rồi đáp lời Diệp Ngân.
“Ồ… Chúng ta mau về đi… Có thể chị Thanh Thanh sẽ biết loại ngôn ngữ của họ…” Diệp Ngân vui vẻ nắm tay Hạo Thiên kéo lại chỗ Hắc Hắc.
“Khoan đã… Cô gái này đang bị thương… Trị thương cho người ta cái đã…” Hạo Thiên xoa đầu Diệp Ngân.
“Thôi được… Để tôi giúp anh!” Diệp Ngân cười cười.
Hắc Hắc cũng rất vui mừng khi thấy Hạo Thiên trở lại, nó cũng chạy theo sau Diệp Ngân để đón hắn.
Hắc Hắc chạy lại làm cho cô gái kia hoảng sợ nhưng với bản tính hoang dã vốn có, cô nàng liền bình tĩnh rồi rút hai thanh đao trên tay ra, dáng người mau chóng vào thế thủ.
Mặc dù bị thương không nhẹ nhưng cô nàng rất kiên cường, chân đã đứng không vững, đầu óc bắt đầu mơ hồ do mất máu nhiều mà vẫn giữ được bình tĩnh trước một con thú to lớn.
Thấy dáng vẻ của cô gái này, Hạo Thiên quả thật không nhìn lầm người, cũng đã cứu được người có tính khí quật cường, hắn lấy làm tự hào về bản thân.
Hạo Thiên liền tiến lại gần cô gái kia rồi quơ tay ra hiệu cho cô nàng không cần thủ thế hay chuẩn bị tinh thần đánh nhau, thấy Hắc Hắc tốc độ chậm dần, nó nằm xuống cách đó không xa, làm cho cô gái khá bất ngờ.
Cô gái không thể ngờ rằng, một con thú to lớn, nhìn thôi đã thấy đáng sợ, vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời một kẻ nhỏ hơn bản thân mình rất nhiều.
Ngay lúc cô gái kia còn ngây ngốc đứng nhìn, Hạo Thiên đã tiến lại âu yếm với Diệp Ngân.
Đợi đến lúc cô gái này bình tĩnh lại thì Diệp Ngân cũng đã tiến lại gần cô gái để chuẩn bị dìu cô nàng lại chỗ tán cây.
Không biết vì lý do gì, cô gái kia lập tức đi lại trước mặt Hạo Thiên rồi quỳ xuống đất, tỏ vẻ cung kính.
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đều bất ngờ trước hành động này, không biết là cô nàng đang tỏ lòng biết ơn khi đã giúp cô trốn thoát được mấy người kia hay muốn chơi trò làm thú cưng để cưỡi nữa, dù sao thì Hạo Thiên cũng đâu thể làm cái trò đó với một cô gái được.
Bình tĩnh lại, Hạo Thiên đi lại đỡ người cô gái kia dậy, rồi cùng Diệp Ngân dìu cô ta lại chỗ tán cây để trị thương cách chỗ đó một đoạn.
Tới nơi, Hạo Thiên đặt cô gái dựa lưng vào gốc cây rồi lấy nước cũng như cồn từ trong ba lô ra, còn Diệp Ngân thì chuẩn bị vải để băng bó.
Vị trí các vết thương gần những chỗ quá nhạy cảm nên Diệp Ngân đã ngay lập tức ra hiệu cho Hạo Thiên quay mặt đi chỗ khác.
Diệp Ngân kéo những tấm vải ở chỗ bị thương lên rồi chế nước sạch lên để rửa vết thương, vẻ mặt của cô gái khi vết thương bị rửa bằng nước khá khó chịu, cũng phải thôi, dù sao cô gái này vẫn là một con người nhưng vẫn rất kì lạ.
Sau một lát rửa thì vết thương tạm thời đã sạch, bước tiếp theo cần làm là sát trùng vết thương bằng cồn.
Diệp Ngân từ từ mở nắp bình thủy tinh ra, cô gái kia thì ngơ ngác nhìn vào nó, dường như cô nàng chưa thấy nó bao giờ nên càng tỏ vẻ tò mò, định đưa tay ra lấy nhưng Diệp Ngân đã nhanh tay ra hiệu cho cô gái kia dừng tay lại.
“Đây là cồn để sát trùng!” Diệp Ngân mở miệng giải thích cho cô gái kia.
“####@@@!” Cô gái cũng đáp lại lời của Diệp Ngân bằng một loại ngôn ngữ nào đó.
“Cô đừng nói chuyện với cô ấy làm gì! Chả biết cô ấy nói cái gì đâu!” Hạo Thiên chen vào.
“Hừ… Biết nhiều về người ta quá nhỉ?” Diệp Ngân tỏ vẻ khinh bỉ.
Hạo Thiên ngồi bên chiếc ba lô liền cảm thấy lạnh người, hắn đã chọc giận Diệp Ngân thì phải, đúng là không biết ai là nóc nhà rồi, hắn cũng không dám nói gì nữa mà lặng lẽ lấy lều ra, chuẩn bị dựng lều.
Trở lại việc trị thương, Diệp Ngân lúc này đã chế từng chút cồn lên những vết thương của cô gái kia.
Vẻ mặt của cô gái kia trở nên nhăn nhó nhưng cô nàng không phát ra một âm thanh nào thể hiện sự đau đớn, Diệp Ngân nhìn thấy mà không khỏi có chút đau lòng nhưng phần lớn là kính nể.
Những vết thương đó không hề nhẹ, nếu là Diệp Ngân hay Hạo Thiên bị như vậy sẽ khó có thể đảm bảo họ giữ được liêm sĩ của mình mà hét lớn.
Hạo Thiên cũng đã rất nể phục cô gái kia khi mà một mình phải chiến đấu với bốn người nam nhân cao to, lực lưỡng mà không hề có chút hoảng sợ, gặp trăn Titan và Hắc Hắc mà không mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Diệp Ngân nhìn những vết thương được tưới cồn lên mà đã cảm thấy đau đớn, ấy vậy mà cô gái kia vẫn giữ được sự điềm tĩnh, đều này có thể cho thấy rằng cô gái này đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử nên mới có thể xem nhẹ như vậy, cũng có thể là vì sự tự tôn của bản thân, không dám để người khác thấy sự yếu đuối của mình.
Sau một lúc khử trùng vết thương, Diệp Ngân dùng nước rửa những vết máu cũng như vết bẩn xung quanh chỗ vết thương rồi lấy vải quấn quanh chỗ vết thương lại.
Dù cho mạnh mẽ đến đâu thì sau khi xử lý và băng bó vết thương xong thì cô gái kia cũng không cầm cự được mà chìm vào hôn mê, Diệp Ngân ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô gái kia, còn Hạo Thiên chuẩn bị lều để nghỉ qua đêm.
Lúc này trời cũng đã sắp tối, Hạo Thiên thấy cô gái kia đã hôn mê nên cũng không làm phiền mà nhanh chóng thu nhặt củi, nhóm lửa rồi dựng lều một cách rất nhanh chóng.
Sau khi đã hoàn thành, Hạo Thiên đi lại chỗ Diệp Ngân để bế cô nàng vào lều nhằm tránh bị cảm lạnh, bỗng nhiên một ánh mắt đầy sát khí công thêm một luồng sáng nhỏ bay thẳng vào người Hạo Thiên.
Cũng rất may mắn, Hạo Thiên có phản ứng rất nhanh nên đã kịp tránh né, thật sự mà nói, nếu Hạo Thiên không né được cây đao vừa rồi thì có lẽ truyện sẽ có thể kết thúc ở đây, phát đao đó mà trúng vào người thì hắn có lẽ một là trở thành kẻ mù hai là đi gặp tổ tiên.