Vào hai ngày kế tiếp, Hạo Thiên quyết định cấm trại luôn ở trên sườn núi, từ đó ngày nào cũng lên miệng núi lửa để tìm kiếm khoáng vật, nhờ có vậy mà hắn tìm được rất nhiều loại khoáng vật, nào là Pirit, đồng thau, đá granite… nhưng số lượng không nhiều, tìm xung quanh hầu hết miệng núi lửa thì chỉ tìm được khoảng chục khối nhỏ.
Hạo Thiên dám chắc rằng, khoáng vật trên bề mặt cũng đã không tìm thấy thêm được gì, có lẽ sâu bên dưới sẽ tìm được nên hắn cũng cố công đào sâu xuống dưới, phải biết rằng đất đá ở đây khá cứng nên hắn phải dùng rất nhiều sức lực để đào.
Mất một thời gian lâu sau thì hắn vẫn không tìm được quặng sắt ở ngay cái hố mà Hạo Thiên đã đào được, hắn đành gác lại công việc này, sau này sẽ đến tìm tiếp.
Hạo Thiên có chút buồn bực nhưng dù có cố gắng mà không có cách nào xác định chắc chắn chỗ nào có khoáng vật thì cũng công cóc, hắn gác chuyện lại và đi lấy lưu huỳnh từ hồ ở miệng núi.
Trên bờ hồ lưu huỳnh, một hình bóng như ninja đang dùng dây thừng có buộc bình thủy tinh mà quăng xuống hồ, ban đầu hắn thử dùng ống tre để thử lấy nhưng thất bại do nồng độ của nó quá cao, căn bản ống tre không thể đựng được nên hắn đã phải dùng bình thủy tinh.
Mặt trời cũng đã sắp lặn, hoàng hôn màu đỏ cam chiếu gọi khắp nơi, mặt hồ lưu huỳnh cũng chuyển sang màu đỏ của hoàng hôn, nhìn từ xa chắc hẳn ai cũng sẽ nghỉ đây là dung nham của núi lửa.
Vốn dĩ Diệp Ngân cũng muốn lên trên đỉnh cùng Hạo Thiên để đào khoáng vật nhưng hắn đã ngăn cản, một phần vì hắn lo lắng cho cô nàng sẽ gặp chuyện khi ở gần hồ lưu huỳnh một phần là vì không muốn cô nàng phải vất vả.
Trở lại nơi dựng lều, Diệp Ngân cũng từ trong rừng đi ra.
“A Thiên! Anh về rồi! Có thu hoạch gì thêm không?” Diệp Ngân vui mừng khi thấy Hạo Thiên xuống núi.
“Không có thu hoạch gì nhiều… lưu huỳnh thì lấy được khá nhiều!” Hạo Thiên vui vẻ, cảm giác của hắn lúc này cứ như là người chồng lên núi chặt củi vợ ở nhà chờ người chồng về vậy.
“Lưu huỳnh? Vậy anh có thể làm ra nhiều pháo bông và bom rồi!” Diệp Ngân có vẻ thích thú với pháo bông.
“Ưm… Bây giờ thì có dư lưu huỳnh để làm rồi!” Hạo Thiên cười cười rồi nói tiếp: “Chúng ta mau ăn đi, nghỉ ngơi xong đêm nay thì sẽ về nhà!”
“Hi hi… Đây, phần của anh!” Diệp Ngân vui vẻ lấy ra từ trên người một quả xoài.
“Xoài? A Ngân tìm thấy ở đâu vậy?” Dù đã thân thiết hơn trước rất nhiều nhưng Hạo Thiên cũng không biết nên đổi cách xưng hô như thế nào cho phù hợp.
“Tôi tìm thấy ở trong khu rừng bên kia, cách đây cũng không xa!” Diệp Ngân vẻ mặt mong chờ Hạo Thiên sẽ khen mình.
“Rất tốt! A Ngân cũng giỏi đấy! Ngày mai chúng ta đến chỗ cây xoài…” Hạo Thiên hiểu Diệp Ngân đang chờ điều gì nên cũng dành lời khen cho cô nàng.
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân ngồi trước đống lửa ăn uống cho no nê rồi chuẩn bị đi ngủ.
Từ nơi trú ẩn đến chỗ núi lửa cũng chỉ mất hai ngày, Hạo Thiên hai người ở chỗ này cũng đã gần một tuần lễ, bây giờ trở về thì tổng cộng mất mười một ngày.
Tính toán đường bay của Bạch Bạch, Hạo Thiên dường như đang tính toán đường trở về bằng một đường hoàn toàn mới, ngắn hơn đi lại đường cũ.
……
Sau một đêm ngon giấc…
Trước khi trở về nơi trú ẩn, Hạo Thiên đã cùng Diệp Ngân đi đến chỗ cây xoài mà cô nàng tìm thấy được.
Hạo Thiên cũng đã thu hoạch một ít để mang về cho mấy người Trúc Diệp Thanh ở nơi trú ẩn, hắn còn lấy được một vài cây con, sau đó mới chịu trở về.
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân trở về bằng con đường hoàn toàn mới, sau khi đi được một quãng đường dài thì…
Trước mặt hai người họ là vùng đầm lầy, Hạo Thiên xung không ngờ rằng mình lại đi đến chỗ đầm lầy này. Lần trước từng cứu được Trúc Diệp Thanh ở gần chỗ này nhưng hiện tại có chút gì đó kì lạ.
Một màn sương trắng xuất hiện trước mắt, lúc trước Hạo Thiên cũng từng thấy nó một lần nhưng do mật độ sương mù quá dày đặc, tầm nhìn không có nên hắn đành phải đi đường vòng, bây giờ hắn cũng có thể chọn phương pháp cũ.
Tuy nhiên dường như lớp sương mù này đã mỏng đi rất nhiều. Tầm nhìn lúc trước gần như không có nhưng hiện tại thì đã có thể nhìn rất xa phía trong khu đầm lầy.
“Có vẻ sương mù này không nồng đậm như lần trước!” Hạo Thiên bất chợt nói khi phát hiện ra sự kì lạ của màn sương.
“Anh đang nói gì vậy?” Diệp Ngân đứng cạnh đó tò mò.
“À! Không có gì… chỉ là nhớ lại lúc trước ấy mà!” Hạo Thiên cũng không giải thích gì nhiều mà chỉ nói qua loa.
“Hừ…” Diệp Ngân có vẻ tức giận do Hạo Thiên không chịu nói rõ ràng.
“Đừng giận tôi chứ! Chuyện này cũng đâu có gì to tác. Cứ coi như tôi đang nói nhảm đi…” Hạo Thiên trầm ngâm nói.
“…” Diệp Ngân không nói gì mà chỉ nhìn Hạo Thiên một cái rồi đưa mắt nhìn về màn sương.
Đầm lầy vốn dĩ thường có sương mù nhưng điều đáng sợ nhất là nồng độ khí metan có trong lớp sương, bị kẹt trong đó quá lâu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu sương mù đã tan bớt thì có thể chắc chắn lượng khí metan có trong sương mù cũng đã giảm, khả năng ảnh hưởng đến tính mạng đã không còn nữa nên Hạo Thiên đã có thể đi vào bên trong đó.
Theo lý thuyết thì có thể nghĩ như vậy nhưng thực tế thì chưa chắc, có thể nồng độ khí metan có trong sương mù sẽ biến đổi theo giờ trong ngày, theo tháng hoặc có thể là theo mùa, dù sao thì sương này đã khá mỏng rồi nên Hạo Thiên dám chắc chắn rằng hiện tại là an toàn.
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân bước vào bên trong, Bạch Bạch thì bay trên cao thám thính tình hình phía trước.
‘Tầm nhìn rất tốt!’ Thông qua dấu ấn liên kết Bạch Bạch báo cáo cho Hạo Thiên.
Đi được khoảng vài trăm mét, Hạo Thiên nhận được tin tức từ Bạch Bạch, ‘có vài con thú hai chân’ hắn không biết đó là con thú gì nhưng Hạo Thiên ngay lập tức bảo Hắc Hắc đưa Diệp Ngân trở ra ngoài, còn mình thì chạy theo Bạch Bạch.
Lo lắng Hắc Hắc cơ thể to lớn cộng thêm đất ở đầm lầy quá mềm, nó sẽ bị lún sâu nếu đi vào, về phần Diệp Ngân thì Hạo Thiên sẽ không để cô nàng đi vào chỗ nguy hiểm.
Theo sự dẫn dắt của Bạch Bạch, Hạo Thiên xâm nhập sâu vào bên trong làn sương mù, dùng kỹ năng thiên phú hắn cảm nhận được mình dường như đã đi rất xa chỗ Diệp Ngân, chắc khoảng bảy, tám kilomet có hơn.
Tốc độ lúc trước của Hạo Thiên khoảng sáu mươi kilomet trên giờ, còn hiện tại tốc độ của hắn có khi lên tới một trăm hai mươi kilomet trên giờ nên đối với hắn mấy kilomet đó chỉ mất vài phút.
Dừng lại một chút, Hạo Thiên dò hỏi Bạch Bạch “Còn bào xa nữa?”
Nếu còn xa hơn nữa thì khả năng Hạo Thiên sẽ từ bỏ chuyện này, dù sau hắn cũng đã đi quá xa Diệp Ngân.
‘Gần tới!’ Bạch Bạch đáp lại lời hỏi của Hạo Thiên, vẻ mặn hắn cười khổ.
Hạo Thiên có vẻ thất vọng với cách báo cáo của Bạch Bạch, đối với nó mấy kilomet chỉ là quãng đường rất gần, làm hắn có chút khó chấp nhận được khi mà hắn phải đi bộ còn nó thì bay trên trời cao.