Một đêm xuân trôi qua…
Trời còn chưa kịp sáng, Hạo Thiên mơ hồ tỉnh dậy, thấy bản thân không mặc gì và bên cạnh là Diệp Ngân.
Hắn vội vàng bước xuống đất rồi mặc nhanh quần áo lại, sau khi làm xong hắn chạm vào người Diệp Ngân nhằm đánh thức cô nàng dậy.
Diệp Ngân mơ màng tỉnh lại, thấy tình hình hiện tại, cô nàng định hét lên thì Hạo Thiên ngăn lại.
“Đêm qua tại cô cứ quyến rủ tôi là tôi không kiềm chế được…” Hạo Thiên vội vàng giải thích.
“Ưa… ưa…” Bị Hạo Thiên dùng tay bịt miệng, Diệp Ngân chỉ có thể cố gắng nói nhưng không thành lời.
Thấy Diệp Ngân có vẻ không còn muốn la hét, Hạo Thiên buông tay ra để cho cô nàng nói chuyện.
“Xin lỗi! Có lẽ phần nào cũng do lỗi của tôi!” Diệp Ngân bật khóc.
“Không… không… Là lỗi của tôi… tôi sẽ không để cô thiệt thòi đâu!” Hạo Thiên an ủi.
“Anh nói thật chứ… tôi muốn làm chính phòng!” Diệp Ngân ngừng khóc nói.
“Được được… cô là chính…” Hạo Thiên ngớ người.
Lúc này Hạo Thiên đang nghĩ: [Ủa? Vậy là mình đang bị gài hay là kẻ xấu vậy nhỉ?]
Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, Hạo Thiên đi chuẩn bị bữa sáng, vào nhà bếp thấy ba cô nàng còn chưa thức dậy, hắn cũng không đánh thức bọn họ dậy mà nhẹ nhàng đi nấu bữa sáng.
Đến lúc này hắn còn đang nghĩ về lúc ấy: [Thế là sao nhỉ? Lúc trước mình chạm nhẹ vào người là đã la hét, đuổi mình như đuổi tà mà bây giờ lại giải quyết nhanh gọn thế nhỉ?]
Tâm tư con gái thì có cố gắng hiểu thì cũng khó, dù sao cũng đã đảm bảo được mối quan hệ giữa họ không bị lung lay là được, nếu sau này có trở về được thì sẽ cưới cô ấy sau, đó cũng là suy nghĩ mà Hạo Thiên chỉ có thể nghĩ lúc này.
Trải qua chuyện tối qua, hai người cũng công bố mối quan hệ với ba người còn lại, Hạo Thiên cũng mong các cô gái đừng tranh giành nhau làm gì, dù sao hắn cũng không xứng đáng, cộng thêm tư duy một vợ một chồng của xã hội thời của hắn nữa.
……
Quanh đi quẩn lại thì một tháng nữa lại trôi qua, hàng rào đã được củng cố thêm, thức ăn cũng đã dự trữ tốt.
Mấy người bọn họ cũng không nóng vội mà tiến hành giai đoạn kế tiếp, họ quyết định sẽ hoàn thành tốt nơi trú ẩn.
Họ sắp xếp, chia các vị trí cố định để tiện cho việc sinh sống, Hạo Thiên cũng xây thêm một căn nhà để nghỉ ngơi, còn về căn nhà lúc trước thì để làm nơi xử lý đồ ăn khi săn bắt được cũng như để làm nơi cho Hắc Hắc ngủ.
Hạo Thiên cũng làm thêm các nhu yếu phẩm như xà phòng, kem đánh răng… Hắn còn làm thêm nhà tắm và đặt cái bồn tắm lúc trước vào trong đó.
Đáng quan tâm nhất là Hạo Thiên đã tu sữa lại các chuồng trại, chuồng thỏ đã có thêm bốn con thỏ con, chuồng gà con cũng đã lớn, gà lúc trước bắt được cũng đã đẻ lứa trứng thứ hai.
Tiểu bạch bây giờ cũng đã lớn, màu trắng của lông đã chuyển sang màu vàng nâu y hệt Bạch Bạch, hiện giờ nó cũng đã có thể bay lượn cùng mẹ nó trên trời cao.
Nhưng tiểu bạch vẫn có điểm khác so với Bạch Bạch, dù sao thì nó cũng có cách sống thuần hóa và ở trên mặt đất bằng phẳng.
Hiện tại tuy là tiểu bạch hay Bạch Bạch đều đã có tổ riêng trên cây cổ thụ gần nơi trú ẩn của Hạo Thiên nhưng mỗi ngày, trước lúc trời tối là tiểu bạch sẽ lại ghé thăm Hắc Hắc, mỗi lần như thế nó đều đậu trên đầu Hắc Hắc.
Lúc này tầm nhìn của Hắc Hắc bị che lại, nhìn từ xa thì cứ như gấu lai với chim vậy, trông khá hài hước.
Đối với tình trạng này, Bạch Bạch cũng lười quản, Hắc Hắc thì vô tâm không để ý đến, tiểu bạch đã trưởng thành nên chúng chả cần phải nhọc lòng vì nó, dù có như thế nào thì nó vẫn luôn nghe lời của Diệp Ngân.
Hạo Thiên cũng hỗ trợ Diệp Ngân học cách huýt sáo để huấn luyện tiểu bạch, dần dần thì nó cũng quen với mệnh lệnh của cô nàng.
Tuy so sánh với Hạo Thiên thì Diệp Ngân cùng tiểu bạch sẽ thua xa rất nhiều nhưng với các mệnh lệnh như một cái huýt sáo là bay đi, một cái tiếp theo là trở về, hai cái là gọi ăn cơm, ba tiếng là đi ngủ… tiểu bạch cũng khá linh hoạt và rất nghe lời nên Hạo Thiên khá an tâm.
Về phần Hắc Hắc và hai con của nó, hầu như mọi việc trong nơi trú ẩn đều có dấu chân của nó, cơ bản nhất là mỗi ngày cùng Diệp Ngân vào rừng trúc hái măng, đi hái dứa, phúc bồn tử…
Con của Hắc Hắc phần nào cũng đã lớn hơn trước, đã có thể phụ giúp cho các cô gái được khá nhiều việc, chúng mang vác những vật nhẹ thì chẳng khó khăn bao nhiêu.
Bạch Bạch thì lại khác, nhiệm vụ của nó nhẹ nhàng hơn Hắc Hắc rất nhiều, vai trò là một trinh sát trên không nên nó cũng chả vất vả gì, nó thường ở cung Trúc Diệp Thanh để cho cô nàng nghiên cứu để làm tư liệu các thứ… xong lại so sánh với các kỷ lục của thế giới.
Trúc Diệp Thanh vẫn thường quan sát Hắc Hắc nhưng không có làm phiền nó làm việc, mỗi ngày nó đã mệt nhọc khá nhiều nên cô nàng cũng nhìn nó rồi từ bỏ ý định, nhưng với hai đứa con của nó thì khác, cô nàng quan sát rất tỉ mỉ, tính toán mức độ từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành.
Điều quan trọng nhất đối với Diệp Ngân có lẽ là bộ quần áo mới mà chính tay cô nàng đem quần áo mà lúc trước Trúc Diệp Thanh cho cô, cô nàng đã sửa lại sao cho vừa vặn với cơ thể của Hạo Thiên.
Da lợn rừng thu hoạch được cũng khá nhiều, Diệp Ngân cũng lấy một ít rồi làm thành hai cái ba lô.
Hiện tại khi đi xa mà cần mang theo nhiều đồ ăn, nồi sắt, dây thừng, rìu… những thứ cần thiết thì cũng chẳng còn phải lo lắng quá nhiều.
Buổi sáng, không hiểu tại sao thời tiết lại tương đối lạnh, những cơn gió lạnh thổi vào mấy người bọn họ, cảm giác lạnh lẽo khiến họ không kìm được mà run lên.
Sáu giờ sáng, bên ngoài vẫn còn khá nhiều sương sớm, lâu lâu còn có tiếng côn trùng kêu, các khóm cỏ nhỏ trở huyền huyền ảo trong màn sương.
Mùa hè nóng bức đã qua đi, cảnh tượng này báo hiệu cho sự chuyển sang mùa thu, lá cây trong rừng rậm cũng đã rụng đi nhiều rồi theo gió bay vào nơi trú ẩn, một mùa mới lại chính thức bắt đầu.
Hạo Thiên cũng đã quyết định sẽ kết thúc giai đoạn một của kế hoạch ban đầu, dù sao thì thức ăn, chỗ ở cũng đã đảm bảo nên hắn đã rất muốn được đi thám hiểm xung quanh hòn đảo này một chuyến.
Kế hoạch cho giai đoạn này khá đơn giản, ba người Trúc Diệp Thanh, Lily và Mary sẽ thay nhau thăm dò xung quanh nơi trú ẩn, về phần Hạo Thiên cùng Diệp Ngân sẽ đi thăm dò ở nơi xa hơn.