Vốn dĩ lưu huỳnh mà Trúc Diệp Thanh mang theo dùng để chống lại các loài rắn, nên cô ấy không mang quá nhiều, chỉ khoảng hai đến ba trăm mililit, tất cả đều bị Hạo Thiên đem ra làm thuốc nổ đen.
Quay lại với chuyện sắp tới, vào mùa hè sẽ có nhiều mưa, lợn rừng sẽ bạo loạn nhiều và tất nhiên nguyên nhân là do trăn Titan đi săn mồi.
Công trình phòng thủ của Hạo Thiên cũng đã tương đối chắc chắn, tuy nhiên hắn cần gia cố thêm để đảm bảo sẽ không có gì bất ngờ xảy ra.
Sau mấy ngày buồn tẻ làm thuốc nổ đen và chế tác pháo nổ, Hạo Thiên cũng chẳng rảnh rỗi mà chuẩn bị đi tu sữa.
Về việc phòng thủ đàn lợn rừng bạo loạn thì Hạo Thiên lúc trước có nói về hai phương án, một là hàng rào gỗ gia cố bằng tre hoặc là hàng rào bằng gạch.
Cơ bản mà nói, phương án nào cũng có ưu nhược điểm riêng của nó.
Hàng rào bằng gỗ thì sức phòng thủ ở dạng tạm ổn, công sức bỏ ra để làm khá ít bởi vì xung quanh đều có rất nhiều cây gỗ, Hạo Thiên cũng đã có rìu bằng thép nên rất tiện cho
việc gia cố.
Nếu hiện tại mà làm hàng rào gạch thì tốn khá nhiều công sức, chưa kể Hạo Thiên còn phải điều chế xi măng để kết dính những viên gạch.
Để có được gạch thì cần bỏ công sức ra nặn đất rồi nung lên mới có được một viên gạch, dù cho có làm thêm bốn, năm cái lò nung nữa thì trung bình một ngày bọn họ chỉ có thể nung được khoảng một trăm viên, một lò nung khoảng hai mươi viên.
Đó chỉ mới là dự kiến, quá trình nung gạch có phần khác với nung gốm nên sẽ có khả năng hư hỏng trong quá trình nung.
Tất nhiên trong hai phương án này, Hạo Thiên có thể chắc chắn rằng, hàng rào gạch cứng cáp hơn hàng rào gỗ khá nhiều, tuy nhiên hắn chọn gia cố lại hàng rào gỗ bởi vì thời gian không cho phép.
Ban đầu Hạo Thiên mấy người bọn họ chọn xây dựng hàng rào gạch, không có bọn họ sẽ ở trên đảo hoang này bao lâu nhưng hàng rào càng chắc chắn thì càng tốt.
Sau một lúc làm gạch nung thì họ cũng đã cảm thấy ngao ngán bởi vì nó mất quá nhiều thời gian mà những cơn mưa đầu mùa cũng sắp tới, nên họ đã loại bỏ phương án này.
Dù sau thì lỡ có bị hư hỏng gì thì hàng rào gạch cũng khó tu sữa hơn là hàng rào gỗ.
Nhược điểm của hàng rào gỗ là mau chóng bị hỏng hóc do nước mưa… nhưng được cái là rất dễ thay thế và tu sửa.
Với lại trong tương lai không xa Hạo Thiên nhất định sẽ làm một cái hàng rào bằng gạch nung, nên hiện tại hàng rào gỗ cũng không cần quá rộng lớn.
…………
Lúc này chắc cũng khoảng đầu tháng sáu nhưng thời tiết đã có phần nóng bức, chỉ cần hoạt động một chút là mồ hôi đã ướt đẫm.
Đứng ở đám cỏ nhỏ, Hạo Thiên đang ở trên cái thang chữ A, tay giơ cao tảng đá rồi đập vào đầu cây gỗ nhằm cố định nó xuống để làm cọc.
Hiện tại cũng đã trưa, trời lúc này thì nóng bức không thôi, nếu cứ tiếp tục làm việc trong tình trạng này thì khả năng bị cảm nắng là rất cao, chưa kể Hạo Thiên còn ở trên thang tre không cẩn thận là té ngã ngay.
Hạo Thiên cũng biết điều này nên hắn đã dừng tay lại, ném cục đá qua một bên rồi leo xuống đất và hướng về nhà bếp mà đi tới.
“Trời thật là nóng quá! E rằng cứ nóng thế này có mà chết người!” Ngồi xuống trước cửa, Hạo Thiên tay lao trán miệng lẩm nhẩm.
Cũng đã ba ngày kể từ ngày bắt đầu tu sửa hàng rào gỗ, Hạo Thiên cơ bản đã làm gần xong, việc của hắn cần làm cũng khá đơn giản.
Đóng cọc gỗ lớn rồi dùng cây gỗ khác cố định lại tạo thành hình tam giác vuông, bên trong hàng rào có thể dùng mấy tảng đá để chặn dưới đất.
Nửa dưới hàng rào là gỗ cây lớn còn nửa trên được làm bằng tre, hàng rào cao gần hai mét.
Cứ theo đà sửa chữa này thì khoảng hai ngày nữa là Hạo Thiên có thể hoàn thành tốt.
Ngồi ở trước cửa, Hạo Thiên đang ngẫm nghĩ về tiến độ của công trình này thì một bát nước được đặt ngay cạnh hắn.
“Hạo Thiên! Anh uống nước đi!” Diệp Ngân vỗ vai Hạo Thiên.
“Cám ơn!” Hạo Thiên đón nhận bát nước và uống.
Giữa trời trưa nắng oi bức thế này mà có một bát nước mát lạnh thế này thì còn gì bằng,
Hạo Thiên uống nước xong rồi đi lại cạnh cái lu gốm cạnh đó, hắn rửa mặt bằng vài gáo nước mát rồi cười sảng khoái.
“Có lẽ tôi đã quên mất thứ gì đó!” Dường như Hạo Thiên đã nhớ ra được điều gì đó, hắn bình tâm lại nói.
Trên bình gốm có khắc hai chữ ‘Kaiki Nitrat’ to đùng, Hạo Thiên đem bình gốm mở ra, bên trong là một loại bột màu trắng tinh.
Lần trước mạo hiểm bước vào rừng trúc để lấy đất tiêu nên Hạo Thiên đã cố gắng lấy thật nhiều nhằm mục đích là thà thừa còn hơn là thiếu, chính vì vậy mà bây giờ còn dư khá nhiều Kali Nitrat.
Đặt nồi gốm xuống đất, Hạo Thiên bỏ nước vào trong đó rồi để muối Kali Nitrat vào trong nước sau đó khuấy đều lên.
Kali Nitrat khi hòa tan trong nước sẽ hấp thu nhiệt lượng, người xưa đã áp dụng phương pháp này để tạo ra nước đá.
Hạo Thiên cũng đặt vào trong nồi là cái nồi sắt nhỏ của Trúc Diệp Thanh đã mang theo, bên trong là nước đã được nấu chín để nguội, nhiệt độ của nước trong nồi sắt đã bắt đầu giảm xuống.