Một lúc sau, mặt trời lên cao, khu rừng tràn ngập ánh sáng mặt trời, hai người cũng hơi chút thả lỏng, ngay tại chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc nãy, hai người tốc độ thập phần thong thả, bất quá đi được khoảng một hai cây số, chỉ là thần kinh thời gian dài căng chặt, làm hai người cảm thấy đầu óc có chút cứng nhắc.
Lúc trước khi xem các chương trình sinh tồn trên mạng, liền cảm thấy rất thú vị, tuy nhiên khi mà hiện tại hắn ở trong tình trạng tương tự lại cảm thấy có chút khó khăn.
Hiện tại hắn chỉ mong muốn có thể về nhà nằm trên giường và ngủ một giấc thật là ngon.
Nghỉ ngơi một lát, Diệp Ngân hỏi: “Chúng ta muốn tới nào đi?”
Hạo Thiên cho nàng cảm giác, thật giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó nên nàng mở miệng hỏi.
“Chúng ta đến nơi có sông hoặc suối!” Hạo Thiên trả lời, mà lời này lại là làm Diệp Ngân cả kinh.
“Sông, suối? Nơi này rừng rậm có nước ngọt hay sao?” Diệp Ngân như thế nào cũng không nghĩ tới, Hạo Thiên thế nhưng là tìm con sông.
“Đúng vậy.” Hạo Thiên đáp lại, “Ngươi còn nhớ rõ ngươi ngày hôm qua gặp được rắn hoa cỏ hay sao?”
Diệp Ngân gật đầu, việc này nàng không có khả năng sẽ quên.
“Đó là rắn sống ở gần nơi có nước ngọt.” Hạo Thiên tiếp tục nói đến.
“Cho nên, nơi này tất nhiên là có con sông, suối hoặc là nước ngọt ao hồ rồi!” Nói tới đây, Diệp Ngân cũng hiểu được vài phần.
Nghĩ đến nước ngọt, Diệp Ngân cảm thấy hưng phấn, trái dừa tuy rằng có thể bổ sung nước, nhưng rốt cuộc số lượng hữu hạn, hơn nữa tái sinh chu kỳ rất lâu.
Trong khoảng thời gian ngắn còn có thể dựa vào trái dừa chống đỡ, nhưng thời gian dài, đợi cho trái dừa từ khi ra hoa đến khi có trái rồi đến lúc có nước uống thì bọn họ tất nhiên sẽ gặp phải vô vàn khó khắn, nhưng nếu có thể đủ tìm được con sông, suối thì bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng loại tình huống này phát sinh.
“Khu rừng rộng lớn thế này biết tìm ở đâu, chảng lẽ anh tìm dựa vào vận may hay sao?” Diệp Ngân hỏi.
“Ở đây không phải có một con đường mòn sao?” Hạo Thiên chỉ về phía trước nói.
“Nếu nhìn kỹ có thể thấy nhóm cỏ nhỏ có biểu hiện của sự đứt gãy, còn dạt về hai bên, chúng tỏ đây là một đường mòn do thú hoang tạo thành.” Hắn tiếp tục giải thích.
“À! Tôi hiểu rồi. Động vật cũng giống như người cần bổ sung nước để sống nên khả năng con đường này là do động vật lui tới nguồn nước rồi!” Diệp Ngân đắc ý nói.
“Không hổ là người học giỏi, vừa nói đã hiểu!” Hạo Thiên tỏ vẻ khen.
“Ừm, nghe theo anh vậy!” Diệp Ngân có chút lo lắng nhưng cũng chỉ biết nghe theo.
“Phù, phù!”
“Cho anh nè! Không được áp môi vào uống đó!” Diệp Ngân uống một ít nước rồi đưa cho Hạo Thiên.
“OK!”
“Sao anh biết nhiều về dã ngoại vậy? Anh là người yêu thích hoạt động dã ngoại sao?”
“Cô cảm thấy tôi có giống không?”
“Lẽ nào không phải?”
“Cô có thể xem tôi là người yêu thích hoạt động ngoài trời, nhưng chưa được trải nghiệm thực tế!”
Đã đi một khoảng rất xa nhưng vẫn chưa thấy tung tích nguồn nước ngọt ở đâu. Không ngờ cánh rừng này thật rộng lớn, nếu trước buổi trưa mà không tìm thấy được thì phải tìm chỗ dừng chân và đốt lửa ngay, nếu không sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt để nhóm lửa.
“Hạo Thiên, anh có nghe thấy gì không?” Diệp Ngân nghi hoặc, không khỏi dựng lên lỗ tai hỏi.
“Sao vậy?” Hạo Thiên hỏi lại.
Thanh âm mà Diệp Ngân nghe được quả không sai, đó là tiếng nước chảy róc rách. Hạo Thiên lập tức nắm tay Diệp Ngân mà chạy nhanh về phía phát ra tiếng nước.
“Róc rách, róc rách.”
Sau một lát, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân liếc nhau, hai người trên mặt đều là hiện lên nổi lên sự kích động.
“Hạo Thiên! Con sông! Chúng ta tìm được rồi! Chúng ta tìm được rồi!” Diệp Ngân kích động đến nói năng lộn xộn, trực tiếp chạy tới bờ suối.
Hạo Thiên nhún vai, cũng đi tới bờ sông, cúi đầu xuống mà rửa mặt, cảm thấy nữ thần số mệnh cuối cùng là chiếu cố chính mình một tý, làm chính mình nửa ngày liền tìm tới rồi dòng suối.
“Đợi đã, nước lã không thể…” Hạo Thiên nhắc nhở khi thấy Diệp Ngân hứng nước trên tay, tưởng cô ấy uống mà ngăn lại.
Chưa kịp nói hết câu thì Diệp Ngân kích động nói, “tôi biết trong nước có vi khuẩn, không thể uống! Tôi biết!”
Tuy là tìm được nguồn nước rồi nhưng Hạo Thiên vẫn giục Diệp Ngân nhanh chóng rời đi.
“Xây lều bên bờ sông không tốt sao? Không thuận tiện sao? Tại sao chúng ta phải đi cách xa nguồn nước thế này?” Diệp Ngân đầy sự nghi hoặc hỏi.
“Tuy ở gần nguồn nước là thuận tiện nhưng sẽ dễ gặp dã thú đến uống nước, nếu trời mưa có thể bị ngập!” Hạo Thiên đáp.
Lời vừa dứt thì Hạo Thiên cũng tìm được nơi dừng chân khá tốt, một bãi đất trống, xung quanh là những cây to, tuy không là nơi tốt nhất nhưng hiện tại được chỗ như này đã quá là thỏa mãn rồi.
Hai người họ dừng chân ở chỗ này và phân chia công việc cho nhau. Hạo Thiên phụ trách nhóm lửa và tìm cây gỗ để dựng lều, còn Diệp Ngân thì tìm một số lá cây to hoặc những cành cây bụi.
Thu nhặt xung quanh một lúc, Hạo Thiên đã nhóm xong lửa, giờ chỉ còn việc chặt cây để làm lều. Hắn ta đi đến cạnh suối và tìm kiếm, thì ra hắn đang tìm hòn đá sắc bén một tý để mà chặt gỗ.
Sau khi tìm được hòn đá ưng ý, hắn định sẽ làm một chiếc rìu đá, tuy nhiên lúc này cũng đã sắp tối rồi, hắn phải nhanh chóng dựng lều để trú qua đêm.
Đi đến chỗ những thân cây cỡ nhỏ bằng bắp tay, Hạo Thiên dùng sức đập hòn đá có cạnh sắc vào gốc cây nhưng dùng đá chặt cây thì cũng mất khoảng hơn nữa tiếng, chặt gần hết cả buổi chiều thì cũng chỉ được tám chín cây.
Bó xong mớ cây vừa được chặt xong, Hạo Thiên vác trên vai và đi về nơi dừng chân để dựng lều. Nguyên bó cây cũng nặng tầm ba mươi đến bốn mươi kí, cũng mai lúc trước hắn có tập võ và khi phụ giúp gia đình ở vườn trái cây, giờ lại có đất dụng võ.
Về đến nơi thì hắn cũng thấy Diệp Ngân đứng đợi.